Chương 1:
11/04/2025
Chương 2:
11/04/2025
Chương 3:
11/04/2025
Chương 4:
11/04/2025
Chương 5:
11/04/2025
Chương 6:
11/04/2025
Chương 7:
11/04/2025
Chương 8:
11/04/2025
Chương 9:
11/04/2025
Chương 10:
11/04/2025
Chương 11:
11/04/2025
Chương 12:
11/04/2025
Chương 13:
11/04/2025
Chương 14:
11/04/2025
Chương 15:
11/04/2025
Chương 16:
11/04/2025
Chương 17:
11/04/2025
Chương 18:
11/04/2025
Chương 19:
11/04/2025
Chương 20:
11/04/2025
Chương 21:
11/04/2025
Chương 22:
11/04/2025
Chương 23:
11/04/2025
Chương 24:
11/04/2025
Chương 25:
11/04/2025
Chương 26:
11/04/2025
Chương 27:
11/04/2025
Chương 28:
11/04/2025
Chương 29:
11/04/2025
Chương 30:
11/04/2025
Chương 31:
11/04/2025
Chương 32:
11/04/2025
Chương 33:
11/04/2025
Chương 34:
11/04/2025
Chương 35:
11/04/2025
Chương 36:
11/04/2025
Chương 37:
11/04/2025
Chương 38:
11/04/2025
Chương 39:
11/04/2025
Chương 40:
11/04/2025
Chương 41:
11/04/2025
Chương 42:
11/04/2025
Chương 43:
11/04/2025
Chương 44:
11/04/2025
Chương 45:
11/04/2025
Chương 46:
11/04/2025
Chương 47:
11/04/2025
Chương 48:
11/04/2025
Chương 49:
11/04/2025
Chương 50:
11/04/2025
Chương 51:
11/04/2025
Chương 52:
11/04/2025
Chương 53: Tiệc thưởng sen
11/04/2025
Chương 54: Thi xã
11/04/2025
Chương 55: Ngậm bồ hòn
11/04/2025
Chương 56: Thật là ngoan độc!
11/04/2025
Chương 57: Bình An còn nhỏ
11/04/2025
Chương 58: Trải đường cho cháu gái.
11/04/2025
Chương 59: Xin từ hôn
11/04/2025
Chương 60: Tiến cung
11/04/2025
Chương 61: Không cứu vãn nổi
11/04/2025
Chương 62: Lũ ranh con Hà gia!
11/04/2025
Chương 63: Thách đấu
11/04/2025
Chương 64: Quá lâu
11/04/2025
Trước đây, khi nàng nghe Chu thị nói về chuyện ai đó “vừa ăn vừa cầm” thì còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ nàng hơi hiểu ra rồi – hình như nàng cũng vừa bị “vừa ăn vừa cầm” rồi nè.
Lời của Bát công chúa khiến Bình An chớp mắt, hoàn hồn trở lại.
Nàng biết lễ nghi trong cung rất phức tạp, liền khẽ hành lễ.
Tiết Tĩnh An thở phào nhẹ nhõm: “Trở về là tốt rồi!”
Tiết Thường An cũng yên tâm, người sáng suốt đều nhìn ra Bình An đã thay y phục, chỉ là, không phải y phục cung nữ, mà vẫn là vải thượng hạng trong cung, hoàn toàn không làm mất mặt.
Từ Mẫn Nhi tò mò, hỏi đại cung nữ: “Nhị cô nương thay y phục, có chuyện gì vậy?”
Đại cung nữ mỉm cười: “Cung nhân vụng về, lúc rót trà làm ướt y phục của Nhị cô nương, eo cô nương nhỏ, Thượng Y Cục sửa lại một bộ đồ, nên mới đến muộn.”
Trong cung, người thông minh chỉ nói năm phần, năm phần còn lại, tự có người thông minh đoán ra.
Sắc mặt Ngọc Tuệ quận chúa hơi thay đổi, cười lạnh một tiếng, vận may của Tiết Bình An này cũng tốt thật, lại gặp người giúp đỡ giải vây, nàng ta nghĩ chắc là phi tần của cung nào đó, muốn cho êm chuyện.
Nhưng Ngọc Tuệ không sợ, dù có mách đến chỗ Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu thương yêu nàng ta, chắc chắn sẽ không vì một người ngoài mà phạt nàng ta, cùng lắm là vài câu trách mắng, không đau không ngứa mà thôi.
Hơn nữa, những gì nàng ta làm, chung quy cũng là vì Đông Cung.
Chỉ tiếc là không thấy được Tiết Bình An xấu mặt.
Đại cung nữ đã được dặn dò trước, liền lấy ra một bọc đồ, nói với Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An: “Bên trong là y phục ban đầu của cô nương, cùng với một bộ y phục khác do cung ban thưởng.”
Tiết Tĩnh An nhận lấy bọc đồ, nói: “Đa tạ cô cô.”
Cầm thấy trọng lượng không đúng, nàng ta mở bọc đồ ra thì không khỏi giật mình, bên trong không chỉ có y phục ban đầu của Bình An, mà còn có một bộ y phục của cung nữ.
Lúc này, nữ quan cũng đến, Tiết Tĩnh An không tiện hỏi thêm, đợi đến khi rảnh rỗi, nàng ta mới lén hỏi Bình An: “Nhị muội, sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Muội thay y phục hai lần sao?”
Bình An: “Đúng rồi.”
Tiết Tĩnh An lại nhớ đến việc Ngọc Tuệ vô cớ nhắc đến y phục cung nữ, cuối cùng cũng hiểu ra.
Nàng ta lại nhìn về phía Bình An.
Sáng nay nữ quan giảng về Kinh Thi, trong sách có tranh vẽ phong cảnh bằng kỹ thuật vẽ bằng mực tỉ mỉ, Bình An chống cằm, mắt sáng long lanh, chăm chú lắng nghe.
Tiết Tĩnh An thấy chua xót trong lòng, trước đây Ngọc Tuệ đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta có số phận như vậy thì đành nhịn, nhưng Nhị muội muội… Nhị muội muội không nên bị đối xử như thế!
…
Cuối giờ Mùi, mẫu thân của Bát công chúa bị nhiễm phong hàn, nàng ta phải đi chăm sóc, các thư đồng thì mạnh ai về nhà nấy.
Từ Mẫn Nhi và ba tỷ muội Tiết gia từ biệt nhau ở cửa cung.
Tiết Tĩnh An nén giận, đợi đến khi về Vĩnh quốc công phủ, nàng ta liền đi cùng Bình An đến Xuân Hành viện.
…
Trong buồng ngăn cách bằng rèm sa xanh của Xuân Hành viện, Thải Chi đang lau mặt rửa tay cho Bình An, Thanh Liên thì lấy một bộ thường phục mềm mại đến cho Bình An thay.
Bên ngoài buồng, Tiết Tĩnh An vừa kể xong chuyện trong cung, giọng Phùng phu nhân đột nhiên cao vút: “Con nói gì?”
Bình An thò đầu ra khỏi buồng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiết Tĩnh An và Phùng phu nhân.
Phùng phu nhân quay đầu lại, xoa đầu nàng, cơn giận vừa rồi biến mất, bà mỉm cười nói với Bình An: “Ở phòng bếp nhỏ có hâm chè hạt sen, Thải Chi, dẫn Nhị cô nương đi ăn đi.”
Thải Chi ồ lên một tiếng.
Bình An ngoan ngoãn đi theo Thải Chi, múc chè ăn.
Còn Phùng phu nhân vừa tức vừa giận, vốn tưởng rằng đã ở trong cung, lại phải cân nhắc đến sự cân bằng giữa Hoàng hậu và các thế gia, cho dù Ngọc Tuệ có kiêu ngạo cũng phải kiềm chế, nào ngờ bà đã sai hoàn toàn!
Ngay lập tức, Phùng phu nhân cầm bộ y phục cung nữ đó, đi đến Di Đức viện.
Trong Di Đức viện, Tần lão phu nhân bảo Tuyết Chi cất kinh Phật đã chép xong đi, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài, đại nha hoàn Lục Cúc trong phòng lão phu nhân đến báo: “Lão phu nhân, Đại phu nhân đến.”
Tần lão phu nhân nhíu mày, từ khi giao việc nhà cho Phùng thị, nếu không có việc gì quan trọng thì Phùng phu nhân không dễ gì đến Di Đức viện, bà cụ trầm giọng hỏi Tuyết Chi: “Hôm nay là lần đầu tiên Bình An vào cung làm thư đồng phải không?”
Tuyết Chi: “Vâng, ba vị cô nương vừa mới về ạ.”
Tần lão phu nhân hiểu ra, phẩy tay, bảo nha hoàn dẫn Phùng phu nhân vào.
Phùng phu nhân đưa bộ y phục cung nữ cho Tần lão phu nhân, nước mắt lưng tròng: “Mẫu thân, sáng nay ở Đông cung, Ngọc Tuệ quận chúa sai người lừa Bình An thay y phục cung nữ, Bình An mới đến kinh thành, làm sao biết được quy củ về y phục trong cung đâu ạ?”
“May mà, người ở Thượng Y cục tinh ý, cho Bình An thay một bộ khác tốt hơn, nếu không con bé chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành!”
Tần lão phu nhân hiểu ra: “Ta bảo các cô nương đến xin lỗi Ngọc Tuệ, chắc là con đã thêm mắm dặm muối vào rồi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận