Chương 1:
11/04/2025
Chương 2:
11/04/2025
Chương 3:
11/04/2025
Chương 4:
11/04/2025
Chương 5:
11/04/2025
Chương 6:
11/04/2025
Chương 7:
11/04/2025
Chương 8:
11/04/2025
Chương 9:
11/04/2025
Chương 10:
11/04/2025
Chương 11:
11/04/2025
Chương 12:
11/04/2025
Chương 13:
11/04/2025
Chương 14:
11/04/2025
Chương 15:
11/04/2025
Chương 16:
11/04/2025
Chương 17:
11/04/2025
Chương 18:
11/04/2025
Chương 19:
11/04/2025
Chương 20:
11/04/2025
Chương 21:
11/04/2025
Chương 22:
11/04/2025
Chương 23:
11/04/2025
Chương 24:
11/04/2025
Chương 25:
11/04/2025
Chương 26:
11/04/2025
Chương 27:
11/04/2025
Chương 28:
11/04/2025
Chương 29:
11/04/2025
Chương 30:
11/04/2025
Chương 31:
11/04/2025
Chương 32:
11/04/2025
Chương 33:
11/04/2025
Chương 34:
11/04/2025
Chương 35:
11/04/2025
Chương 36:
11/04/2025
Chương 37:
11/04/2025
Chương 38:
11/04/2025
Chương 39:
11/04/2025
Chương 40:
11/04/2025
Chương 41:
11/04/2025
Chương 42:
11/04/2025
Chương 43:
11/04/2025
Chương 44:
11/04/2025
Chương 45:
11/04/2025
Chương 46:
11/04/2025
Chương 47:
11/04/2025
Chương 48:
11/04/2025
Chương 49:
11/04/2025
Chương 50:
11/04/2025
Chương 51:
11/04/2025
Chương 52:
11/04/2025
Chương 53: Tiệc thưởng sen
11/04/2025
Chương 54: Thi xã
11/04/2025
Chương 55: Ngậm bồ hòn
11/04/2025
Chương 56: Thật là ngoan độc!
11/04/2025
Chương 57: Bình An còn nhỏ
11/04/2025
Chương 58: Trải đường cho cháu gái.
11/04/2025
Chương 59: Xin từ hôn
11/04/2025
Chương 60: Tiến cung
11/04/2025
Chương 61: Không cứu vãn nổi
11/04/2025
Chương 62: Lũ ranh con Hà gia!
11/04/2025
Chương 63: Thách đấu
11/04/2025
Chương 64: Quá lâu
11/04/2025
Nửa đêm, Phùng phu nhân vẫn giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Bà rón rén đi đến màn lụa xanh ngăn cách, giơ chân nến lên soi.
Bình An của bà đang ngủ ngon lành trên giường, ngủ đến mức hai má đỏ bừng, đáng yêu như một quả táo hồng hào, không bị ai cướp đi, không bị ai bắt cóc.
Phùng phu nhân thở phào nhẹ nhõm, trở lại giường nằm, Tiết Hãn đêm nay cũng ngủ nông, lúc Phùng phu nhân dậy thì đã tỉnh, ông hỏi: “Con bé có quen không?”
Bình An đã lớn, ông không tiện như Phùng phu nhân đi xem một chút.
Phùng phu nhân: “Ngủ ngon lắm.”
Nhưng mà, nằm xuống nửa canh giờ, Phùng phu nhân vẫn không tài nào ngủ được.
Bà trở mình liên tục, lại xỏ chân vào giày đế mềm, đi đến vách ngăn nhìn trộm.
Lần này, Bình An nằm nghiêng ngủ, tóc hơi rối, Phùng phu nhân mỉm cười vén tóc cho nàng, bà nhớ lại, Tiểu Bình An mấy tuổi, buổi sáng ngủ dậy tóc sẽ rối tung lên.
Lúc đó, Phùng phu nhân dắt nàng đến trước gương ngồi xuống, vừa cười vừa nói: “Tiểu Bình An lại ngủ cho tóc thành tổ chim rồi!”
Bé gái nhỏ xíu nhìn vào gương, sờ sờ lên đỉnh đầu.
Phùng phu nhân nghi hoặc: “Con đang làm gì vậy?”
Tiểu Bình An lẩm bẩm: “Mò trứng chim.”
Chắc chắn là học theo nhị ca của nàng! Khiến Phùng phu nhân và các nha hoàn cười nghiêng ngả.
Trước đây nghĩ đến những chuyện này, Phùng phu nhân không khỏi lau nước mắt, càng không dám nghĩ đến vào ban đêm, nếu không sẽ cả đêm không ngủ được, nhưng mà, lúc dễ nhớ nhất cũng là những đêm dài tịch mịch thế này đây.
Bây giờ thì tốt rồi, bà có thể cười được rồi.
Trên giường, lông mi Bình An run run, mắt hơi hé mở một khe hở, đột nhiên tỉnh dậy, trong mắt nàng có chút mơ màng.
Phùng phu nhân thầm nghĩ chắc là mình làm ồn đến nàng, bà có chút ngượng ngùng, đắp chăn cho Bình An: “Ngủ đi, ngủ đi.”
Bình An dụi mắt, nhìn rõ là Phùng phu nhân.
Sau đó, nàng rúc vào trong giường, nhường chỗ bên ngoài, nàng đưa tay ra, xòe năm ngón tay, vỗ vỗ lên giường một cách hào phóng.
Phùng phu nhân sững người, ngay sau đó, niềm vui và ngọt ngào dâng trào trong lòng, ngực vừa mềm vừa đau nhói.
Bà vội vàng đặt chân đèn xuống, cẩn thận nằm xuống giường.
Trong chăn được Bình An ủ ấm áp.
Đêm nay, Phùng phu nhân cuối cùng cũng ngủ ngon.
…
Tiệc tẩy trần đã bắt đầu chuẩn bị từ trước khi Bình An đến kinh thành, tuy rằng ngày hôm sau có thể tổ chức, nhưng Phùng phu nhân cũng biết không thể nóng vội, phải cho Bình An một ngày nghỉ ngơi.
Vì vậy, tiệc tẩy trần được định vào ngày thứ ba sau khi Bình An trở về.
Đột nhiên từ quê lên kinh thành, nhưng không cần phải lo lắng về dáng vẻ của Bình An.
Nàng có dáng người cao ráo, mặc gì cũng hợp, chỉ cần đứng yên lặng, đã toát lên vẻ đẹp thần tiên, yểu điệu thướt tha, không hề có chút quê mùa nào, không giống người mất trí nhớ, lại còn được nuôi dưỡng ở nông thôn năm năm trời.
Về phần hành lễ, cũng chỉ dạy nàng lễ tiết đối với trưởng bối, với thân phận của nàng, trong bữa tiệc không có nhiều người để nàng hành lễ.
Phùng phu nhân nói với Bình An về chuyện trong tộc: “Tiết gia còn có hai chi khác, đều sống ở phố Vĩnh An, ngày mai cũng sẽ đến bái kiến con.”
Bình An lắng nghe.
Hổ Phách bưng trà bánh vào cửa, nói với Phùng phu nhân: “Phu nhân, có tin tức rồi.”
Phùng phu nhân đứng dậy, đi đến phòng bên cạnh với Hổ Phách, Hổ Phách nhỏ giọng nói: “Thiếp mời đã đưa đến vương phủ, vương phủ hôm nay cho người trả lời, nói là điện hạ thân thể không khỏe, ngày mai không thể đến.”
Phùng phu nhân nói: “Đúng như dự đoán.”
Từ khi sinh ra, thân thể của Dự vương điện hạ không được khỏe, những năm này cũng sống ẩn dật, chỉ là thân phận của Bình An ở đó, cần phải thông báo với Dự vương phủ một tiếng.
Bà nhìn Bình An, Bình An một tay cầm bánh trà, từng miếng từng miếng nhỏ chậm rãi cắn, má hơi phồng lên, tay còn lại lót một chiếc khăn tay dưới cằm, hứng vụn bánh.
Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Phùng phu nhân dâng lên một trận yêu thương, nhưng lại nổi lên vẻ u sầu.
Hôn sự giữa Vĩnh quốc công phủ và Dự vương phủ, trong kinh thành có rất nhiều người ngưỡng mộ, nói một câu đại nghịch bất đạo, Vĩnh quốc công phủ trở thành quyền quý dưới một người, trên vạn người, là điều cực kỳ có khả năng.
Điều này phải nói đến thân phận của Dự vương.
Tiên đế người yếu, tại vị mười năm mà vẫn không có con trai, nên năm cuối cùng, đã nhận nuôi một người con từ chi thứ, chính là Vạn Tuyên đế bây giờ.
You cannot copy content of this page
Bình luận