Tôi cố giữ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Tôi không hề có ý ép Tiểu Na p.h.á th.a.i. Tôi chỉ muốn xác nhận lại—”
Lời còn chưa dứt, đã bị mẹ Tiểu Na ngắt ngang một cách thô bạo.
Bà ta đột nhiên ngồi bệt xuống đất, vừa đập tay đập chân vừa gào khóc, diễn y như trong phim bi kịch.
“Còn công bằng nữa không? Con gái tôi mang trong mình giọt máu nhà họ, vậy mà họ còn chối bỏ! Không chịu đưa sính lễ! Người thành phố các người đúng là ác độc, còn chẳng bằng dân quê chúng tôi!”
Tiếng khóc lóc của bà ta làm đám đông càng xì xào nhiều hơn.
Có người che miệng, có người lắc đầu, ánh mắt nhìn chúng tôi đầy ngờ vực và phán xét. —
Tin đồn trên mạng còn chưa được làm rõ, giờ lại thêm chuyện này, chẳng còn ai tin tưởng chúng tôi nữa.
Cơn giận khiến đầu như muốn nổ tung.
Bình thường hiếm khi gặp loại người chua ngoa như thế này, miệng lưỡi của họ lại còn sắc bén đến khó tin.
Con trai nhìn thẳng vào Tiểu Na, hỏi: “Đứa bé này thật sự là con của tôi sao?”
Trên gương mặt nó lộ rõ sự hoang mang và ngờ vực.
Tiểu Na cúi đầu im lặng, không đáp lại một lời.
Anh trai cô ta liền bước tới, chắn ngay trước mặt em gái, lạnh lùng nói: “Chuyện này còn giả được sao? Tao nói cho mày biết, nếu không chịu trách nhiệm, tao sẽ tới tận cơ quan của mày mà làm loạn! Để xem cơ quan nhà nước còn giữ mày lại không!”
“Đúng đấy! Đây là giấy xét nghiệm của bệnh viện, làm sao có thể làm giả được!” Bố của Tiểu Na hất cằm, tỏ vẻ bất mãn.
Lúc này, tình thế như đã đẩy chúng tôi lên lưng hổ, tiến thoái lưỡng nan.
Thở dài một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chồng tôi không có ở nhà, chuyện này tôi cần bàn bạc với anh ấy. Đây không phải chuyện tôi có thể tự quyết định.”
Nếu nhượng bộ lúc này, cái giá phải trả sẽ quá lớn.
Tôi nhân cơ hội đề nghị được xem lại tờ giấy xét nghiệm một lần nữa và lấy điện thoại chụp lại.
Ngay khi giơ máy ảnh lên, trong khóe mắt tôi nhận ra Tiểu Na thoáng lộ vẻ hoảng hốt.
Chẳng lẽ… còn có ẩn tình gì khác hay sao?
8.
Buổi tối, chồng tôi trở về từ cửa hàng r.ư.ợ.u và thu.ố.c l.á, tôi lập tức kể lại mọi chuyện cho anh ấy nghe.
Chồng tôi nhíu chặt đôi mày, im lặng rất lâu, chẳng nói một lời nào.
Sau đó, anh ấy cầm một điếu thuốc ra ngoài ban công, lặng lẽ hút.
Tôi biết, đây là thói quen của chồng mỗi khi cực kỳ phiền muộn và bế tắc.
Nếu Tiểu Na thực sự mang thai con của con trai tôi, thì chắc chắn chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.
Gia đình chúng tôi không phải loại người trốn tránh trách nhiệm hay không có đạo đức.
…
Đêm hôm đó, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh Tiểu Na và cả tờ giấy khám thai.
Lôi tấm ảnh siêu âm đã chụp trong điện thoại ra, xem đi xem lại.
Nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, tôi nhận ra một chi tiết: trên tờ giấy chỉ có những con số, nhưng không hề ghi rõ số tuần thai của đứa bé.
Nghĩ đến dáng vẻ hoảng loạn của Tiểu Na ban sáng, tôi lập tức gửi bức ảnh cho cô bạn thân là bác sĩ, nhắn tin hỏi: “Tờ giấy này cho thấy thai bao nhiêu tuần rồi?”
Vài phút sau, điện thoại rung lên, cô ấy không nhắn tin mà gọi thẳng đến.
“Cậu ơi, tờ này là của ai đấy? Dựa vào kích thước túi thai và phôi thai, ít nhất cũng phải gần 3 tháng rồi.”
“Ba tháng?!” Tôi giật mình, tim như đập hụt một nhịp.
Không nói thêm nhiều với cô bạn, tôi tắt máy, lập tức gọi con trai vào phòng.
“Con nói thật cho mẹ biết, lần cuối cùng con và Tiểu Na… là khi nào?”
Tôi nghiêm túc nhìn con trai, ánh mắt đầy dò xét.
Gương mặt con trai tôi bỗng đỏ bừng lên, ngượng ngùng gãi đầu: “Nói ra chắc bố mẹ không tin đâu. Chúng con chỉ có một lần duy nhất, là vào giữa tháng trước.”
Lời nói này như một tiếng sét giữa trời quang, tôi như bị đánh thẳng vào đầu, đứng ngẩn ra.
Vậy có nghĩa là… đứa bé này hoàn toàn không phải của con trai tôi?!
You cannot copy content of this page
Bình luận