Tiền Sính Lễ

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Chồng tôi bước lên đỡ con trai, mặt lạnh tanh, cất giọng cứng rắn: “Chuyện hôn sự của Lý Phàm và Tiểu Na đã hủy bỏ, không cưới hỏi gì nữa. Mời các người ra ngoài.”

 

Mẹ của Tiểu Na nhướng mày, vẻ mặt đầy hung hãn, giọng nói sắc bén: “Các người nói không cưới là không cưới sao? Chúng tôi không đồng ý.”

 

Bố của Tiểu Na thì ngang nhiên ngồi phịch xuống ghế sofa, vắt chân chữ ngũ, giơ tay chỉ vào mặt chúng tôi: “Hôm nay chúng tôi đến đây là để nói cho các người biết, đám cưới này phải diễn ra.” 

 

“Sính lễ, cửa hàng r.ư.ợ.u và thu.ố.c l.á như lần trước đã bàn, còn phải thêm một căn nhà nữa.” 

 

Tôi và chồng tức đến bật cười, chưa từng thấy ai mặt dày đến thế, còn trắng trợn ép buộc như vậy.

 

Không biết họ có tự nhìn lại bản thân mình không nữa!

 

Con trai tôi không kìm được nữa, thẳng thừng mắng: “Các người đúng là mặt dày vô sỉ, hôn ước đã hủy rồi mà còn đến quấy rối!”

 

Anh trai của Tiểu Na lập tức lao tới trước mặt con trai tôi, giọng nói âm trầm đầy đe dọa: “Quấy rối cái gì? Tiểu Na đã ở bên cậu ba năm, sự trong sạch cũng trao cho cậu rồi. Cậu phải chịu trách nhiệm!”

 

Không khí trong phòng căng thẳng như sắp bùng nổ. 

 

Đúng lúc này, Tiểu Na đột nhiên mở miệng, giọng nói trống rỗng, không mang chút cảm xúc nào: “Không cưới cũng được. Vậy đưa cho chúng tôi 800.000 tệ, coi như bù đắp cho những năm tháng thanh xuân và sự trong sạch của tôi đã hao phí trên người anh.”

 

Hóa ra đây mới là mục đích của họ! 

 

Thật sự là muốn tống tiền nhà chúng tôi!

 

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì con trai đã phản pháo trước: “Chúng ta yêu đương là tự nguyện, chứ đâu phải ép buộc.” 

 

“Cô nói cô mất sự trong sạch? Cô quên trước khi quen tôi, cô đã có một người bạn trai khác sao? Anh ta mới là người đầu tiên của cô, sao cô không đến tìm anh ta đòi tiền?”

 

Con trai nhìn thẳng vào Tiểu Na, ánh mắt đầy thất vọng như thể không còn nhận ra cô gái trước mặt.

 

Những ngọt ngào và kỷ niệm đẹp đẽ trước kia giờ chỉ còn lại là một đống hoang tàn đổ nát.

 

Tiểu Na lập tức cứng đờ, mặt tái nhợt, ánh mắt lảng tránh, không dám đối diện với con trai tôi.

 

“Ra ngoài!” Tôi hét lớn về phía họ, giọng đầy giận dữ.

 

Mẹ của Tiểu Na chống nạnh, vẻ mặt ngang ngược, gân cổ lên cãi: “Hét cái gì mà hét! Tưởng to tiếng là giỏi à? Nói cho mà biết, hôm nay nếu không đưa tiền, chúng tôi sẽ không đi đâu hết!”

 

Tôi và chồng nhìn nhau, cả hai đều tức đến mức suýt mất bình tĩnh. 

 

Chồng tôi lập tức gọi điện cho ban quản lý tòa nhà, yêu cầu đưa bảo vệ đến vì có người lạ tự tiện xông vào.

 

Chẳng bao lâu sau, đội bảo vệ đến nơi, không ngừng cúi đầu xin lỗi chúng tôi vì đã để cho họ tùy tiện vào nhà.

 

Tôi phất tay ra hiệu cho đội bảo vệ lôi hết đám người đó ra ngoài.

 

Bố mẹ của Tiểu Na vẫn ngang ngạnh chống cự, miệng không ngừng chửi rủa, còn chen lẫn vài câu phương ngữ mà tôi nghe không hiểu.

 

Tôi nhíu chặt mày, lớn tiếng quát: “Biết điều thì mau ra ngoài! Nếu không, tôi báo cảnh sát ngay lập tức. Đến lúc đó, e rằng các người không còn được tử tế như thế này đâu!”

 

Mấy kẻ mặt dày đó tất nhiên không chịu yên phận, vừa bị kéo đi xa vẫn còn vọng lại tiếng chửi bới.

 

Chồng tôi bóp trán, giọng đầy mệt mỏi: “Rốt cuộc đây là cái chuyện gì thế này!”

 

Con trai bước đến, gương mặt đầy áy náy, nhỏ giọng nói: “Bố, mẹ, con xin lỗi. Là con không biết nhìn người.”

 

Tôi lắc đầu, dịu giọng: “Không trách con. Chỉ là sau này phải mở to mắt mà nhìn cho kỹ.”

 

Bọn vô lại chính là như vậy, ngang ngược, khó đối phó và đặc biệt là chẳng biết xấu hổ.

 

5.

 

Vài ngày sau, nhà chúng tôi “vinh dự” leo lên vị trí top 1 tìm kiếm nóng nhất trong khu vực.

 

Điện thoại liên tục nhận được cuộc gọi “hỏi thăm” từ họ hàng khắp nơi.

 

Giải thích từng người một xong xuôi, tôi mở một ứng dụng video ngắn lên xem thử, không ngoài dự đoán, ngay trên trang chủ xuất hiện hàng loạt tiêu đề tin tức giật gân:

 

“Nhà họ Lý keo kiệt, không chịu đưa sính lễ, ép buộc và bắt nạt cô gái đáng thương từ nông thôn.”

 

“Sốc! Gã đàn ông bội bạc họ Lý không chịu bỏ ra sính lễ, phũ phàng bỏ rơi bạn gái nhiều năm.”

 

“Đúng là trơ trẽn! Người thành phố lại đi bắt nạt dân quê, các người còn là con người không vậy?”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page