Vừa nói xong, những người xung quanh liền phá lên cười đầy vẻ chế giễu.
Tôi quay sang nhìn bố của Tiểu Na, hỏi: “Chẳng phải trước đó chúng ta đã thống nhất rồi sao? Sao bây giờ lại thay đổi?”
Ông ta kiêu ngạo chỉ vào Tiểu Na, nói: “Cô chưa nghe anh họ tôi nói à? Con gái tôi là cử nhân đại học, giá trị của nó phải xứng đáng với số tiền này.”
“Tiền sính lễ là 688.000 tệ, số tiền này là để chúng tôi dưỡng già. Còn chiếc xe thì phải là Mercedes-Benz. Ngoài ra, tôi nghe Tiểu Na nói nhà cô còn có cửa hàng r.ư.ợ.u và thu.ố.c l.á, lại còn hai cửa hàng nữa…”
“Tôi định bảo nhà cô tặng một cửa hàng cho anh trai của Tiểu Na. Nó chưa có việc làm, để nó tiếp quản cửa hàng cũng coi như là một công việc ổn định.”
Bố của Tiểu Na càng nói càng hăng, giọng điệu ngày một lớn, cứ như thể mọi thứ ông ta nói đều sẽ ngay lập tức trở thành hiện thực.
Tôi đứng phắt dậy, giọng trầm xuống, nghiêm túc hỏi: “Các người rốt cuộc là muốn bàn chuyện cưới xin cho con, hay chỉ đang bày trò hả?”
“Anh trai của Tiểu Na thì liên quan gì đến chúng tôi? Hết đòi xe, lại đòi cửa hàng, chẳng lẽ sau này còn muốn chúng tôi tặng thêm một căn nhà nữa chắc?”
Lúc này tôi mới thật sự hiểu ra, hôm nay căn bản là một bữa Hồng Môn Yến, à không, đến cả “yến” cũng không đáng gọi.
Í
t nhất thì hiện tại, ngay cả một cốc nước tôi cũng chưa được uống.
Mẹ của Tiểu Na lập tức trợn trừng mắt, lớn tiếng quát: “Cái gì mà không thành tâm? Thế nào, các người khinh thường chúng tôi ở quê sao? Con gái tôi ưu tú như vậy, đòi sính lễ như thế có gì là quá đáng?”
“Còn nữa, con trai tôi sau này cũng là anh rể của Lý Phàm, giúp đỡ một chút thì có gì là không bình thường?”
Bố của Tiểu Na tiếp lời, giọng điệu đầy châm chọc: “Nhà các người đúng là quá keo kiệt, một chút cũng không chịu nhường nhịn. Còn bảo là dân thành phố à? Tôi khinh!”
Xung quanh, đám họ hàng của Tiểu Na gật đầu phụ họa, thi nhau tiếp lời, cổ vũ cho bố mẹ cô ta.
“Tiểu Na đã quen Lý Phàm ba năm rồi, cả tuổi thanh xuân đẹp nhất của con gái đã dành cho cậu ta, nhà các người cũng nên rộng rãi chút đi.”
“Chậc chậc, có thế này mà đã không chịu nổi, sao nhà giàu rồi lại càng keo kiệt thế không biết?”
“Tôi thấy nhé, nhà họ vốn dĩ không có ý thật lòng muốn cưới vợ đâu.”
…
Lời nói chua cay, tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt.
Nhìn quanh một lượt, tôi chỉ thấy một đám người đang hợp sức đẩy chúng tôi vào thế khó.
3.
Con trai tức đến mức toàn thân run lên, quay đầu hỏi Tiểu Na: “Đây cũng là ý của em sao? Giảm một chút cũng không được à?”
Tiểu Na đỏ mắt, lí nhí nói: “Em nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ.”
Ánh mắt con trai nhìn bạn gái mang theo vài phần thất vọng.
Còn tôi thì thực sự bị sự vô liêm sỉ của nhà này làm cho sốc.
Thời đại nào rồi mà vẫn còn cái kiểu bán con gái như thế này?
Những yêu cầu mà họ đưa ra càng khiến người ta phẫn nộ.
Tham lam đến mức này, còn mặt dày như vậy, thật là hiếm thấy.
Tôi bình tĩnh lại, bỗng nhiên cười: “Được, hầu hết yêu cầu trong số đó, tôi đều đồng ý.”
Con trai vội vàng kéo tay áo tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôi vỗ nhẹ lên cánh tay nó, ra hiệu cho nó bình tĩnh lại.
Sau đó, tôi quay sang nhìn bố của Tiểu Na, gương mặt ông ta đang cười như thể đã chắc thắng.
Tôi nhếch miệng nói: “Nhưng tôi cũng có một điều kiện. Sau khi Tiểu Na gả vào nhà chúng tôi, một đồng nào cũng sẽ không gửi về cho các người nữa.”
“Ngoài ra, cửa hàng r.ư.ợ.u và thu.ố.c l.á thì không thể tặng, nhưng con trai ông có thể đến giúp việc, chúng tôi sẽ trả lương đàng hoàng.”
“Nói thật nhé, điều kiện của nhà các người, chúng tôi chưa bao giờ chê bai. Nhưng các người cũng đừng tham lam quá mức. Tốt nhất là đôi bên cùng nhường một bước đi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận