Tiền Sính Lễ

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Thế nhưng ông ta lại lộ rõ vẻ chê bai, xách lên nhìn qua loa rồi hờ hững nói: “Cái gì đây? Nhà khác người ta tặng vòng vàng dây chuyền vàng, nhà các người chỉ có thế này thôi à?”

 

Tôi thật sự cạn lời, chồng tôi cũng im lặng. 

 

Hai chai Ngũ Lương Dịch thượng hạng và đông trùng hạ thảo này đều do chúng tôi bỏ ra số tiền không nhỏ để mua về.

 

Gương mặt con trai cứng đờ, Tiểu Na thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Bố, người thành phố không giống chúng ta ở quê, họ không chuộng những thứ như vậy.”

 

Bố cô ta hừ lạnh một tiếng: “Chưa gả đi mà tay đã hướng ra ngoài như thế rồi.”

 

Tôi và chồng gượng gạo giữ nụ cười, tiễn hai cha con họ ra về.

 

2.

 

Buổi tối, tôi và chồng đều buồn bực, ngồi im lặng hồi lâu.

 

Con trai vào phòng, cố gắng trò chuyện với chúng tôi.

 

“Bố, mẹ, con cũng không biết nhà Tiểu Na lại đột nhiên thay đổi như vậy. Điều kiện nhà mình đâu đến nỗi nào. Con và Tiểu Na đã quen nhau ba năm rồi, bố mẹ đừng giận nữa.”

 

Con trai vừa kéo tay tôi và chồng, vừa không ngừng nịnh nọt.

 

Chồng tôi lườm con trai một cái: “Nhìn cái thái độ cha vợ tương lai của con đi, rõ ràng không phải người dễ nói chuyện. Bố chỉ sợ chuyện này còn chưa xong đâu.”

 

Con trai gượng cười, lảng tránh.

 

Không ngờ, lời của chồng tôi lại trở thành sự thật.

 

Vài ngày sau, con trai đang nghe điện thoại của Tiểu Na trong phòng khách.

 

“Có chuyện gì vậy… sao em lại khóc?”

 

“Cái gì mà tình hình thay đổi? Chẳng phải đã bàn bạc xong xuôi rồi sao?”

 

“Ừ… thôi được rồi…”

 

Cúp máy, con trai thở dài, nói: “Bố mẹ, nhà Tiểu Na nói muốn thương lượng lại chuyện sính lễ. Lần này bảo chúng ta đến nhà họ một chuyến, nói là chắc chắn sẽ quyết định xong.”

 

Trong lòng tôi và chồng đều thấy khó chịu, nhưng con trai không ngừng cầu xin. 

 

Nghĩ đến chỉ cần yêu cầu của họ không quá vô lý, chúng tôi sẽ cố nhịn mà cân nhắc.

 

Hôm sau, tôi lái xe đưa con trai đến nhà Tiểu Na, chồng phải đi công tác nên không đi cùng.

 

Đêm qua vừa mưa xong, đường sá vẫn còn bùn lầy, suýt nữa chúng tôi đi nhầm ngọn núi.

 

Lái xe quanh co mấy lượt suốt 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng mới đến được nhà Tiểu Na, nằm trong một thung lũng nhỏ giữa núi.

 

Tôi và con trai còn phải đi bộ một đoạn đường núi, đến mức đế giày sắp mòn hết.

 

Hai mẹ con còn mang theo mấy túi lớn quà cáp.

 

Nhà Tiểu Na là một ngôi nhà lợp ngói, xây bằng gạch cũ kỹ, trông có vẻ đã lâu năm.

 

Nhưng bên trong lẫn bên ngoài đều chật kín người ngồi, cứ như đang tổ chức một buổi xét xử vậy.

 

Ánh mắt của họ dán chặt vào chúng tôi…

 

Và vào đống quà cáp trong tay.

 

Tiểu Na bước ra, giới thiệu một lượt họ hàng đông đúc của cô ta. 

 

Tôi lấy ra bộ vòng cổ và vòng tay vàng đã chuẩn bị sẵn, trong lòng thầm nghĩ lần này chắc chắn sẽ thuận lợi.

 

Quả nhiên, khi thấy bộ trang sức, bố của Tiểu Na chịu nở nụ cười, không làm khó dễ gì chúng tôi.

 

Ai ngờ, bỗng có người bên cạnh cất giọng mỉa mai: “Người thành phố gì chứ, keo kiệt quá. Vàng thế này nhìn qua chẳng nặng được mấy gram.”

 

Trời đất chứng giám… bộ này là tôi đã bỏ ra mấy trăm ngàn để mua đấy. 

 

Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.

 

Con trai tôi định ôm lấy tay bạn gái, nhưng Tiểu Na lại hất tay ra.

 

Sắc mặt bố Tiểu Na lập tức trở nên khó coi, mặt đơ ra, cứng nhắc nói: “Vào nhà đi.”

 

Chúng tôi vào trong và ngồi xuống.

 

Còn chưa kịp ngồi cho thoải mái, một người phụ nữ lớn tuổi đã cố tình lên giọng nói: “Nhìn quần áo của các người, chắc cũng có điều kiện lắm nhỉ? Sính lễ tính thế nào rồi?”

 

Con trai tôi lễ phép đáp: “Sính lễ là 388.000 tệ, thêm một chiếc xe Audi.” 

 

Một người họ hàng khác cười khẩy: “Ít vậy à? Con gái tôi không học hành gì mà chồng nó còn đưa 580.000 tệ. Tiểu Na nhà chúng tôi là cử nhân đại học, thế nào cũng phải 688.000 mới xứng đáng.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page