“Các người không xem điện thoại à? Sự thật đã được làm rõ hết rồi!:
“Bây giờ chính là các người vu kh.ố.n.g, bôi nhọ gia đình chúng tôi, còn xâm phạm quyền riêng tư và danh dự của chúng tôi nữa. Người phải ngồi tù chính là các người đấy!”
Chồng tôi tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào ông bố của Tiểu Na đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt: “À phải rồi, chắc do các người ở cái xó xỉnh quê mùa, sóng mạng chắc kém quá nhỉ?”
Mẹ của Tiểu Na lập tức gầm lên đầy giận dữ: “Đừng có mà hù dọa chúng tôi! Nói cho mà biết, nếu các người không chịu trách nhiệm thì cũng đừng mong sống yên ổn!”
Đúng là thần kinh, không thể nói lý lẽ.
Tôi chẳng buồn đôi co thêm nữa, rút ngay từ trong túi xách ra một xấp ảnh chụp rồi quăng thẳng vào mặt họ.
“Xem cho rõ đi! Ai mới là người l.ừ.a đảo cưới xin, bày trò kiếm tiền ở đây? Tôi còn chưa kiện các người vì tội lừa gạt và vu kh.ố.n.g đấy!”
Nói xong, ánh mắt sắc bén của tôi quét qua cả đám người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Tiểu Na.
Sắc mặt cô ta lúc này trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt mở to, đầy vẻ hoảng loạn và bối rối.
Biểu cảm này, rõ ràng là không thể giả được.
10.
“Còn nữa, tấm ảnh siêu âm lần trước các người đưa cho chúng tôi cho thấy cái thai đã 3 tháng, trong khi con trai tôi và cô mới chỉ có một lần duy nhất cách đây 1 tháng! Cái thai 3 tháng này, không biết cô ‘mang thai’ kiểu gì đấy?”
Tôi cười nhạt nhìn Tiểu Na, rồi quét mắt qua gương mặt biến sắc của cả nhà cô ta, như bảng pha màu lộn xộn.
Tưởng chừng họ sẽ xấu hổ mà rút lui, nhưng anh trai của Tiểu Na vẫn ngoan cố cãi chày cãi cối: “Các người đừng hòng lừa chúng tôi! Ai biết mấy cái ảnh và video đó có phải ghép hay không? Các người định gạt cả nhà tôi chắc!”
“Đúng đấy! Các người không chịu nhận cháu mình, còn vu oan con gái tôi! Các người còn có lương tâm không hả?!”
Mẹ của Tiểu Na vừa nói vừa nhổ nước bọt xuống đất một cách đầy khinh miệt.
Tôi không còn nhẫn nhịn nữa, khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh: “Được, nếu các người còn muốn chơi trò này, thì để tôi cho các người xem rõ chân tướng nhé!”
Tôi quay sang ra hiệu, chồng tôi lập tức bấm điều khiển, bật màn hình lớn trên tường.
Màn hình sáng lên, phát đoạn video Tiểu Na thân mật với gã đàn ông kia, từ ôm ấp, hôn hít cho đến cảnh vào khách sạn.
Tiếng nói và hình ảnh rõ ràng, không thể chối cãi, âm lượng còn được mở to đến mức người đi đường bên ngoài cũng phải dừng lại xem.
Tôi lớn tiếng nói, cố tình để mọi người xung quanh nghe rõ: “Đây là con gái của các người đấy!”
“Cô ta đã yêu đương với người khác, mang thai với kẻ đó mà giờ lại muốn bắt con trai tôi chịu trách nhiệm. Các người nghĩ nhà tôi dễ bị lừa đến thế sao?”
“Chưa kể, các người còn đòi 680.000 tệ tiền sính lễ, đòi xe, đòi nhà, đòi cửa hàng r.ư.ợ.u. Các người không tự soi gương xem mình có xứng hay không!”
“Tôi vốn dĩ không muốn làm lớn chuyện. Nhưng các người lại liên tục quấy rầy, ép buộc gia đình tôi, nên đừng trách tôi không khách khí.”
“Cút ra khỏi đây ngay lập tức!”
Lạnh lùng chỉ tay ra ngoài cửa.
Lúc này, tôi mới nhận ra xung quanh đã tụ tập rất nhiều người, không ít người dân còn giơ điện thoại lên quay video và chụp ảnh.
Sắc mặt Tiểu Na và gia đình cô ta tái mét, trông cực kỳ khó coi.
Anh trai của Tiểu Na tức giận đến đỏ cả mắt, gầm lên: “Con mụ này, mày nghĩ mày giỏi lắm hả? Tao đập nát cái cửa hàng này xem mày còn làm ăn gì được nữa!”
Vừa dứt lời, hắn ta xông vào trong cửa hàng, điên cuồng đập phá.
Những chai r.ư.ợ.u vang và r.ư.ợ.u cao cấp được bày biện trên kệ đều bị hắn đập nát, r.ư.ợ.u chảy tràn khắp mặt sàn.
You cannot copy content of this page
Bình luận