Những người từng mắng chửi chúng tôi, giờ lại quay sang chỉ trích họ gay gắt gấp bội.
“Đúng là khốn nạn! Dám lợi dụng lòng tốt của chúng tôi để làm chuyện xấu. Đây mới chính là loại người xấu xa nhất!”
“Cô ta tưởng mình là tiên nữ chắc? Đòi sính lễ trên trời, nào là nhà cửa, cửa hàng r.ư.ợ.u và thu.ố.c l.á? Cô ta không biết nhục sao?”
“Quả nhiên, những gia đình nghèo khó như vậy thường tham lam vô độ. Cứ mở miệng là muốn chiếm của người khác. May cho nhà họ Lý còn bình tĩnh, chứ gặp tôi, tôi đã vác d.a.o đ.â.m cả nhà nó rồi!”
“Cái nghèo có lý do của nó. Không chịu làm việc mà cứ ngồi đấy chờ người khác dâng đồ đến tận miệng. Đáng đời!”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn qu.a.n t.à.i cho cả nhà họ rồi đấy. Từng người một, theo thứ tự mà nằm vào!”
Phải công nhận, những lời bình luận của đám cư dân mạng này thật sự đã nói đúng nỗi lòng tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng hả hê và thoải mái.
Thậm chí, một vài kênh truyền thông chính thống địa phương cũng không thể ngồi yên.
Họ đã chia sẻ lại video minh oan của chúng tôi, đồng thời lên án mạnh mẽ hành vi của gia đình Tiểu Na, còn kêu gọi mọi người đừng dễ dàng tin vào tin đồn hay để lòng tốt bị lợi dụng.
Các cư dân mạng lại tiếp tục biến thành những kỵ sĩ chính nghĩa, đồng loạt tuyên bố sẽ tìm đến tận nhà Tiểu Na để “dạy cho họ một bài học” và “trả lại công bằng” cho gia đình tôi.
Đọc đến đây, tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhà Tiểu Na nằm sâu trong một vùng quê hẻo lánh, chắc gì người ta đã tìm ra được.
Bên dưới video, còn có hàng loạt bình luận xin lỗi và cả những bình luận đưa ra ý kiến giúp đỡ.
Phải thừa nhận, mạng xã hội thực sự là một con d.a.o hai lưỡi.
…
Cuối cùng, cuộc sống của gia đình tôi cũng dần trở lại yên bình.
Hàng xóm láng giềng giờ đã cư xử bình thường với chúng tôi, thỉnh thoảng còn lên tiếng chỉ trích gia đình Tiểu Na.
Chúng tôi chỉ cười nhạt, chẳng buồn để ý thêm nữa.
Thế nhưng, mấy ngày nay, gia đình Tiểu Na liên tục gọi điện, hết cuộc này đến cuộc khác.
Chúng tôi chẳng thèm nghe máy, mà trực tiếp chặn hết tất cả các số của họ.
Nhưng gia đình đó đúng là dai như đỉa, bám riết lấy không chịu buông tha.
…
Hôm nay, cả đám người nhà Tiểu Na kéo nhau đến tận cửa hàng r.ư.ợ.u và thu.ố.c l.á của chúng tôi.
Anh trai Tiểu Na không biết lấy đâu ra một cây gậy gỗ to, cầm trên tay vừa vung vẩy vừa dọa nạt, trông rất đáng sợ.
Khách trong cửa hàng hoảng sợ đến mức lùi ra sát cửa, nhưng lại tiếc rẻ không nỡ bỏ đi, chỉ đứng ngoài nhìn vào xem tình hình.
Chồng tôi lập tức bước lên chắn trước mặt tôi, giọng nghiêm khắc chất vấn: “Các người còn muốn làm gì nữa?”
Anh trai Tiểu Na hất cằm, cười khẩy: “Bọn tôi chẳng muốn làm gì cả. Chỉ muốn hỏi xem khi nào các người mới đưa sính lễ, xe cộ và cửa hàng r.ư.ợ.u thuốc đến cho nhà tôi?”
Nghe đến đây, tôi như nghe được một câu chuyện nực cười, nhìn đám người kia như nhìn một lũ ngốc.
Nhếch môi, bình tĩnh đáp: “Tốt nhất các người đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa. Đứa bé trong bụng Tiểu Na không phải con của con trai tôi.”
“Khuyên các người đừng lấy đứa bé ra để đe dọa chúng tôi nữa!”
Nói đến đây, quay sang nhìn Tiểu Na, sắc mặt cô ta đã trắng bệch như tờ giấy.
Tôi mỉm cười đầy châm chọc: “Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng để chứng minh điều này.”
Bố của Tiểu Na ngay lập tức ngồi bệt xuống đất, vừa đập tay vừa khóc lóc, giả vờ oan ức.
“Các người bắt nạt người quê chúng tôi! Trời ơi, sao lại vô lý thế này! Ai làm chủ cho chúng tôi đây!”
Chẳng buồn tốn hơi với đám người đó nữa, tôi cười lạnh: “Tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt các người về tội quấy rối và làm loạn nơi công cộng. Đến lúc đó, xem ai mới là người phải ngồi tù!”
You cannot copy content of this page
Bình luận