1.
Hôm nay bạn gái của con trai muốn dẫn bố tới nhà bàn chuyện cưới xin.
Tôi và chồng rất vui mừng, dậy sớm quét dọn nhà cửa, chuẩn bị một bàn đầy ắp món ăn ngon.
Đứng ngoài cửa hứng gió lạnh suốt 3 tiếng, cuối cùng hai người mới chậm rãi xuất hiện.
Tôi vội vàng cười tươi đón tiếp: “Tiểu Na, ông thông gia, hai người đến rồi, sao không bảo Lý Phàm đi đón?”
Không ngờ bố của Tiểu Na lại lạnh lùng phẩy tay: “Còn chưa có gì chắc chắn, đừng gọi thân mật như thế. Anh vợ tôi mở công ty gần đây, tôi qua xem một chuyến, tiện thể ghé nhà các người thôi.”
Nụ cười trên mặt tôi có chút gượng gạo, nhưng vẫn niềm nở mời vào: “Là tôi nôn nóng quá, mời hai người vào, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
Con trai tôi vui vẻ bước tới định nắm tay bạn gái.
Bố của Tiểu Na lập tức cau mày: “Không đi khách sạn sang trọng sao? Sao lại ăn ở nhà?”
Con trai tôi nhanh nhảu đáp: “Chú ơi, vì chú và Tiểu Na chưa tới nhà con lần nào nên con mới muốn mời về nhà ăn cơm, ở nhà không khí cũng ấm cúng hơn.”
Bố của Tiểu Na hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, sải bước đi vào trong nhà.
Tôi và chồng sững sờ nhìn nhau, cả hai đều ngớ ra.
Ông thông gia tương lai này, tính tình thật sự không phải dạng vừa.
Trên bàn ăn, tôi lấy chiếc phong bì đã chuẩn bị từ trước đưa cho Tiểu Na, nhẹ nhàng vỗ tay cô ta, ôn tồn nói: “Đây là chút quà gặp mặt của dì, đừng khách sáo nhé.”
Tiểu Na gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì bố cô ta đã giật ngay chiếc phong bì từ tay con gái.
“Quà gặp mặt mà có 10.000 tệ thôi à? Tôi thấy nhà người ta ít nhất cũng phải 30.000 tệ, nhà các người keo kiệt quá.”
Ông ta giơ phong bì lên một cách đầy vẻ khinh thường.
Tôi ngượng chín cả mặt: “Ông thông gia, 10.000 tệ này mang ý nghĩa vạn lý chọn một, thể hiện nhà tôi rất quý mến Tiểu Na.”
Bố Tiểu Na đặt ly r.ư.ợ.u mạnh xuống bàn, giọng điệu dửng dưng: “Thôi được rồi, đừng vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề đi.”
“Con gái tôi được nuông chiều từ nhỏ. Sính lễ phải là 388.000 tệ, thêm một chiếc xe Audi, yêu cầu của chúng tôi cũng không nhiều chứ?”
Ông ta liếc mắt nhìn tôi và chồng đầy khinh khỉnh, cứ như thể đang ban cho chúng tôi một ân huệ lớn lao vậy.
Tôi chết lặng, rõ ràng trước đó Tiểu Na có nói bóng gió với con trai tôi rằng chỉ cần 188.000 tệ.
Vừa tăng giá thì thôi, sao còn kèm thêm cả một chiếc xe?
Con trai cũng nhìn về phía bạn gái, ánh mắt như đang hỏi, nhưng chỉ thấy Tiểu Na cúi đầu im lặng.
Tôi khẽ nhíu mày, định lên tiếng, nhưng chồng đã nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ một cái.
Chồng tôi cười nói: “Chúng tôi có thể đồng ý với tiền sính lễ, nhưng chiếc xe này… ý anh là mua để hai đứa nhỏ sử dụng sao?”
Bố của Tiểu Na tỏ vẻ đương nhiên: “Tất nhiên là không rồi, chiếc xe này để lại cho em trai nó dùng.”
Chồng tôi không vui nổi nữa, hỏi lại: “Vậy không biết khi Tiểu Na gả qua đây, nhà anh có chuẩn bị của hồi môn gì không?”
Bố của Tiểu Na lập tức đập bàn một cái “bốp” thật mạnh, giận dữ nói: “Sao? Nhà các người cưới con gái tôi hay cưới tiền? Tôi gả con gái cho nhà các người mà còn đòi của hồi môn à?”
Tôi và chồng tất nhiên không có ý đó, chỉ là nhà Tiểu Na đột nhiên lật lọng, còn đưa ra yêu cầu quá đáng, nên trong lòng không khỏi bực bội.
Tôi cố nén giận nhìn con trai, lại thấy nó nhăn nhó nhìn mình, như muốn cầu xin tôi đồng ý.
Tôi và chồng liếc nhìn nhau, hít sâu một hơi, đành nói: “Chúng tôi không có ý đó, chỉ hỏi thử thôi. Vậy được, cứ quyết như thế trước đã.”
Bố của Tiểu Na lúc này mới dịu mặt lại.
Không khí trên bàn ăn rơi vào im lặng, ai nấy đều mang tâm sự riêng.
Trước khi rời đi, tôi lấy ra hai chai Ngũ Lương Dịch hảo hạng và ba hộp đông trùng hạ thảo đã chuẩn bị sẵn, đưa cho bố của Tiểu Na.
You cannot copy content of this page
Bình luận