Tiên Cá Ở Chợ Đen 

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Chiếc vây tai bị rách đang dần hồi phục, anh đối với tôi hiền lành và đầy tin tưởng.

 

Cảm giác đó thật kỳ diệu, giống như tôi có thêm một người bạn tâm giao.

 

Dù gì thì, từ ngày chuyển đến nơi này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ sống cô độc cả đời.

 

Tôi từng nghĩ rằng mình rất tận hưởng sự cô độc.

 

Cho đến một đêm nọ luyện thuốc đến tận khuya, xung quanh chẳng còn ai.

 

Vạn vật đều tĩnh lặng, trời đất tịch mịch.

 

Tôi chợt cảm thấy, bên cạnh mình cũng cần có điều gì đó.

 

Ví như một con thú cưng, hay một sinh vật bé nhỏ nào đó, có sự sống.

 

Rồi vào một ngày mưa như trút nước, một con cá nhỏ yếu ớt nhưng đầy sức sống nhảy vào trong nhà.

 

Tôi nhặt nó lên.

 

Còn nó thì bất mãn và giận dữ trừng mắt nhìn tôi.

 

Tôi hỏi: “Mày muốn gì?”

 

Con cá ấy: “Đám sóng chết tiệt, dám đẩy mình vào chỗ chết. Đúng là mình không nên—”

 

“Khoan đã, cô hỏi tôi muốn gì? Tất nhiên là được trở về biển, đó mới là chốn quay về của tôi.”

 

“Được rồi, chỉ cần cô thả tôi, cái gì cũng có thể thương lượng.”

 

Tôi bật cười, một con cá mà cũng ra dáng có cá tính lắm.

 

Tôi không làm khó nó, thả luôn về biển.

 

Sáng sớm hôm sau, tôi phát hiện trước cửa có thêm mấy con sò khổng lồ xinh đẹp.

 

Chúng theo sóng dạt đến, thoi thóp dưới mái hiên, tôi nhặt lên tay, chúng cứ mở ra rồi khép lại, như đang phẫn nộ lên án điều gì đó.

 

Tôi để ý thấy không xa trong làn nước, có một bóng cá màu bạc đang âm thầm quan sát.

 

Đó là món quà đầu tiên tôi nhận được kể từ khi đến đây.

 

Từ một con cá nhỏ rất có cá tính.

 

Chỉ là món quà lớn như vậy, tôi sợ ăn vào sẽ gặp ác mộng.

 

Thế là nuôi trong bể cá.

 

Tới giờ mấy con sò ấy vẫn hay thì thầm kể xấu về con cá đó lúc tôi đang ngủ.

 

Chỉ tiếc là sau đó, tôi chẳng còn gặp lại con cá ấy nữa.

 

Tuổi thọ của loài cá rất ngắn.

 

Tôi nghĩ, có lẽ nó đã vô tình bơi đến nơi xa nào đó rồi.

 

Có lẽ là quên mất đường về nhà, hoặc cũng có thể là cứ theo sóng mà mãi không ngừng bơi về phía trước.

 

Dù gì thì biển cả mênh mông, đâu đâu cũng có thể là chốn quay về của nó.

 

Thôi cứ tùy tâm mà đi, chúc nó đường rộng thênh thang, mãi mãi không gặp phiền lụy.

 

8.

 

Số lượng tiên cá cư trú ở đây ngày càng nhiều.

 

Nghe nói có vài người đến từ Nam Hải, tôi thậm chí còn giơ tay đếm thử.

 

Từ tận cùng phương Nam, đến tận cùng phương Bắc.

 

Khoảng cách ấy, dù không tính kỹ, cũng rõ ràng là xa xôi đến nhường nào.

 

Thế nhưng để sinh tồn, bọn họ vẫn đến được đây.

 

Dọc đường, cẩn thận từng chút, thiệt hại vô số.

 

Nhưng để không tuyệt diệt, họ đành xem truyền thuyết mơ hồ về Bắc Hải là thật.

 

Rồi cứ thế, bất chấp tất cả, vượt muôn vàn khó khăn, cuối cùng đặt chân đến nơi này.

 

Lúc họ đến, tôi đang nằm dưới gốc cây chợp mắt.

 

Nhiều năm rồi không mơ mộng, đột nhiên lại gặp ác mộng.

 

Mơ thấy bốn phía phục kích, nguy cơ rình rập, có vô số ánh mắt âm thầm dõi theo tôi.

 

Chợt giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm, lúc này mới phát hiện ra đó không phải là mơ.

 

Thật sự có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, không dám đến gần.

 

Có mấy tiên cá còn đội rong biển trên đầu, như đang cố giấu mình.

 

Tôi và đám tiên cá đó mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, cả hai bên đều không rõ đối phương có mục đích gì.

 

Mãi đến khi tiên cá của tôi phát hiện ra tình huống, bơi tới bắt đầu giao tiếp với họ.

 

Tôi phe phẩy quạt nan, bên ngoài tỏ vẻ điềm nhiên, bên trong lại toát mồ hôi hột.

 

Không phải chứ, tới thì tới, đừng hù người ta như vậy!

 

Tôi già thế này rồi, tâm trạng vốn dĩ đã an tĩnh như nước, đột nhiên bị hù như vậy, thật sự muốn lấy mạng tôi sao!

 

Không rõ anh đã nói gì, tóm lại là mấy tiên cá đến từ phương xa đó cuối cùng cũng không còn sợ tôi nữa.

 

Còn để tỏ lòng xin lỗi, họ tặng tôi một đôi vây tai của tiên cá.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page