Tôi nhìn trúng một người cá ở chợ đen.
Cơ thể tàn tạ trông như chiếc lá khô đang rao bán chính mình.
Chợ đen người qua kẻ lại đông đúc, chẳng ai dừng bước vì một người cá thảm hại như thế.
Tôi bước đến trước sạp.
“Mua anh cần bao nhiêu tiền?”
Người cá cụp mắt xuống.
“Không cần tiền.”
“Cần thật nhiều, thật nhiều tình yêu.”
1.
Đây không phải lần đầu tôi đến chợ đen, cũng không phải lần đầu nhìn thấy người cá ấy.
Ở một góc khuất, đầu cúi rất thấp.
Từ lúc bước vào đây, anh sẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn dõi theo tôi.
Thật lòng mà nói, tôi không cảm thấy mình có sức hút đến mức khiến anh cứ để mắt đến tôi mãi.
Cũng không giống kiểu người dễ mềm lòng.
Nhiều lần như vậy, cuối cùng tôi bước tới trước mặt anh.
Không ngờ đối phương lập tức cúi đầu, siết chặt tay, căng thẳng vô cùng.
Trước kia đứng nhìn từ xa, anh tầm thường, không nổi bật, cả người phủ bụi xám xịt.
Bây giờ lại gần mới phát hiện dưới lớp bụi ấy, làn da trắng ngần trong suốt.
Những vảy lấp lánh như ánh nước biển cũng đang vùng vẫy phá vỡ vẻ ngoài tầm thường kia.
Chỉ là vây tai bên phải đã rách, trông không đẹp mắt cho lắm.
Đây là một người cá cấp S, đáng tiếc lại là hàng lỗi.
Hàng lỗi, không đáng một xu.
Nhưng tôi vừa chuyển nhà, bên cạnh là một vùng biển rộng lớn.
Tôi không ngại nuôi một người cá để trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng và buồn tẻ này.
Trong lòng cân nhắc giá trị của anh, tôi mở lời hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Người cá ngẩng mặt lên, lúc này tôi mới chú ý đến đôi mắt xanh thẳm vô cùng xinh đẹp của anh.
Chưa đợi câu trả lời, tôi theo thói quen bắt đầu ép giá dựa trên thực tế.
“Vây tai bị rách, là hàng lỗi.”
“Trên người có vết thương, không đủ chuẩn để làm vật trưng bày.”
“Quan trọng nhất là.” Tôi nhấc một lọn tóc bạc của anh lên, bình tĩnh kết luận: “Anh đã có tuổi rồi.”
Người cá đỏ mặt đến tận mang tai, lộ rõ vẻ ngượng ngùng.
Anh siết tay chặt hơn, nói năng cũng lắp bắp: “Không… không cần tiền.”
Tôi thả lọn tóc dài xuống.
Anh lấy hết can đảm, nhìn tôi chằm chằm: “Cần thật nhiều, thật nhiều tình yêu.”
2.
Tôi đưa anh về nhà.
Lục địa này bốn phía đều là biển, tôi sống ở tận cùng phương Bắc.
Chỗ này hiếm người lui tới, nhưng vùng biển lại rất nhộn nhịp.
Đặc biệt là ban đêm, mỗi lần tôi luyện đá ma pháp đến khuya, đều có thể nhìn thấy qua ô cửa sổ lớn, ánh mắt tò mò của những sinh vật dưới biển.
Chúng rất thích những viên đá ma pháp phát sáng âm u.
Vì vậy tôi treo đủ loại đá ma pháp với hình dáng khác nhau trước cửa sổ.
Khi bị gió đêm thổi lay, những sinh vật biển ấy liền hào hứng nô đùa.
Thậm chí còn có con đẩy vài thứ như vỏ sò, san hô đến dưới mái hiên, coi như tặng cho tôi.
Rõ ràng chỉ là những món đồ được gọi là vật phẩm, thế mà lại thuần khiết và lương thiện đến khó tin.
Tôi đưa người về nhà, anh luôn ngoan ngoãn, im lặng.
Cho đến khi tôi trực tiếp ném anh xuống biển.
Anh ngoi đầu lên khỏi mặt nước, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Con người săn giết tiên cá.
Con nào ngoại hình đẹp thì bán cho pháp sư làm vật trang trí, con nào không đẹp thì tháo lấy những bộ phận có ích trên cơ thể, dùng để luyện đá ma pháp hoặc điều chế thuốc.
Thả về biển cũng chẳng phải cách hay, vì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt lại.
Con người trên lục địa này đã đắm chìm trong việc săn giết tiên cá đến mức điên cuồng.
Tôi thản nhiên nói: “Đi chơi đi, vùng biển này là vườn sau của anh đấy.”
Không ai đến được đây, cũng không ai có thể đến.
Bởi vì ở lục địa này, không ai mạnh hơn tôi.
Vùng đất này thuộc về tôi.
3.
Anh rất vui khi được trở về biển.
Nhưng lại chẳng bao giờ dám bơi quá xa, cứ luôn ở trong tầm mắt của tôi.
Thỉnh thoảng khi tôi luyện thuốc mỏi mệt, vận động vai một chút, sẽ thấy anh đang lặng lẽ nhìn mình.
Khi không mưa, tôi luôn mở cửa sổ, gió lùa qua nhà rất dễ chịu.
You cannot copy content of this page
Bình luận