Tôi nói.
“Đã có người đến đón em rồi.”
Tiết Dã đã đi tới trước bàn, mỉm cười với Thương Tái Ngôn.
“Cảm ơn anh, nhưng bạn gái của tôi, tôi tự đưa về được.”
Thương Tái Ngôn ngồi yên tại chỗ, như đã đông cứng thành bức tượng.
Khi ngồi trên xe, Tiết Dã hỏi.
“Đó là ai vậy sếp?”
“Người yêu cũ.”
Tôi vô thức lại châm một điếu thuốc.
Tiết Dã suýt chút nữa thì bứt cả vô lăng.
“À, người yêu cũ của sếp à, vậy anh ta có hiểu lầm gì về mối quan hệ của chúng ta không?”
Tôi lắc đầu.
“Cứ để nó như vậy đi.”
Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi, tôi nghĩ vậy.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng, nó không chỉ là một lần gặp mặt.
Khi trở về khu dân cư, tôi lại gặp Thương Tái Ngôn trong thang máy.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh.
“Đừng nói là chúng ta cùng đường nhé?”
“Anh về nhà.”
Thương Tái Ngôn nói.
Thang máy dừng lại, anh dừng chân trước cửa nhà đối diện nhà tôi.
Khóa vân tay thực sự được anh mở ra.
Thương Tái Ngôn nhìn tôi với đôi mắt đen nhánh.
“Chúc ngủ ngon, Giang Chu.”
Tôi đóng mạnh cửa nhà mình lại.
“Tôi muốn chuyển nhà.”
Tôi nhắn tin cho Lận Ý.
“Có nhà nào còn trống không?”
“Chuyện gì vậy?”
Anh ta mơ màng hỏi.
Tôi kể cho anh ta chuyện về Thương Tái Ngôn.
“Thì ra anh ta là người yêu cũ của cô.”
Lận Ý cười tinh nghịch.
“Chẳng trách anh ta chịu thiệt để được hợp tác với tôi.”
“Câu chuyện chính là anh có còn nhà trống không?”
Tôi lạnh lùng hỏi.
“Làm sao đây.”
Lận Ý nói.
“Giờ anh ấy đã là đối tác của chi nhánh chúng tôi, hợp đồng đã ký cách đây không lâu.”
“Nghĩ về mặt tích cực.”
Lận Ý đồng cảm nói.
“Từ nay anh ấy sẽ do cô quản lý đấy.”
Ngày hôm sau khi đến công ty, quả nhiên Thương Tái Ngôn ở đó, mọi người trong công ty bị vẻ bề ngoài của anh lừa, còn đang bàn bạc về việc tổ chức lễ chào mừng cho lãnh đạo mới.
Tôi một mình vào văn phòng, “mắt không thấy, tim không phiền” mà đóng cửa lại.
Buổi trưa, có người đến gõ cửa.
Tôi tưởng là Tiết Dã, quả nhiên mở cửa nhưng lại là Thương Tái Ngôn.
“Lận Tổng bảo anh đưa cái này cho em.”
Anh mỉm cười, đưa cho tôi một hộp cơm.
Trước mắt mọi người, tôi đành phải nhận lấy.
Ăn một miếng tôi đã biết Thương Tái Ngôn đang lừa dối.
Đây rõ ràng là do anh ấy tự làm.
Tôi không biết Thương Tái Ngôn đang muốn làm gì, anh ấy đột ngột xuất hiện, sau đó xâm nhập mọi khía cạnh trong cuộc sống và công việc của tôi, nhưng lại không nói gì cả.
Cho đến không lâu sau, tôi gặp lại Chu Cẩm.
Vì không muốn gặp Thương Tái Ngôn ở công ty, ngày hôm sau tôi đã đến quỹ từ thiện.
Khi phát hiện ra mình kiếm được nhiều tiền đến mức không thể tiêu hết trong đời, tôi đã cố tình thành lập nơi này, chuyên hỗ trợ các nhóm yếu thế và gặp khó khăn.
Tôi không ngờ rằng trong số những người đến xin giúp đỡ hôm nay lại có Chu Cẩm.
Có lẽ cô ta không ngờ chủ quỹ từ thiện lại là tôi, mặt cô ta tỏ ra xấu hổ.
“Cô vẫn chưa chết à, số đỏ thật.”
Cô ta cười nhạt một tiếng.
“Không phải cô bị bệnh nan y sao?”
Tôi hỏi cô ta.
“Sao còn chưa chết?”
“Tất cả đều là giả.”
Chu Cẩm nói.
“Nhưng không phải để lừa cô, chủ yếu là để lừa gia đình tôi.”
“Nếu không giả vờ sức khỏe yếu, tôi đã bị mẹ kế của tôi gi/ế/t ch/ế/t rồi. Giang Chu, đôi khi tôi thực sự ghen tỵ với những đứa trẻ mồ côi như cô.”
Tôi thản nhiên nói.
“Vậy tôi chúc cô kiếp sau làm một đứa trẻ mồ côi, Tiết Dã, đưa cô gái này ra ngoài.”
Chúng tôi nhìn nhau một lúc, Chu Cẩm lại hạ thấp vai.
“Giúp tôi với, Giang Chu, Giang Tổng, bây giờ tôi đang có thai, thực sự rất cần tiền.”
Tôi nói.
“Cô nên tìm Thương Tái Ngôn.”
“Anh ấy thì liên quan gì đến chuyện này?”
Chu Cẩm có vẻ bối rối.
“Anh ấy đã theo một vị sư già xuất gia rồi, ai mà biết anh ấy có còn sống không?”
Nói đến đây, cô ta cười khẩy một tiếng.
“Anh ấy cũng thật là si mê cô, còn vì cô mà từ bỏ mọi thứ.”
Tôi muốn hỏi cô ta ý của câu nói này là gì, nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Lời nói của Chu Cẩm không đáng tin.
Nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói.
“Chúng tôi đã ký một thỏa thuận, anh ấy giúp tôi giành quyền thừa kế, và tôi giúp anh ấy trả thù, nhưng khi cô ch/ế/t, dù nói thế nào thì anh ấy cũng không chịu tiếp tục nữa.”
“Là ý gì?”
Tôi cuối cùng không nhịn được nữa.
“Sau khi gia đình Thương Tái Ngôn phá sản, công ty nhà anh ấy đã bị Hàng Trình Group mua lại, và chủ tịch của Hàng Trình Group là cha của tôi, chúng tôi có chung kẻ thù.”
Chu Cẩm nói.
“Sau đó anh ấy giả làm bạn trai của tôi cũng chỉ để nhận được sự ủng hộ của bố tôi, trở thành phó chủ tịch của Hàng Trình Group để xâm nhập vào bên trong mà thôi.”
Chu Cẩm nói.
“Chúng tôi chưa bao giờ yêu nhau, người anh ấy yêu không phải là tôi.”
Cô ta lại cười ác ý với tôi.
“Đúng rồi, cô không biết đâu. Sau trận động đất đó, Thương Tái Ngôn tưởng cô đã chết, không lâu sau anh ấy cũng cắt cổ tay tự tử, anh ấy cảm thấy mình nên chết cùng cô.”
“Khi được phát hiện, anh ấy đã tự cắt trên cổ tay mình hơn mười nhát, bác sĩ phải vất vả lắm mới cứu sống anh ấy, nhưng tay đó cũng gần như bị tàn phế.”
Tôi đứng sững tại chỗ, cảm giác như cả người bị dội một xô nước lạnh.
“Sau đó anh ấy vẫn tìm được bằng chứng phạm tội của Hàng Trình Group, cuối cùng bố tôi bị chúng tôi loại bỏ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận