Chu Cẩm muốn ngôi nhà mà anh ấy chuẩn bị cho tôi.
Nên đêm hôm đó anh ấy bảo tôi đợi anh ấy ở nhà, thực tế anh ấy chuẩn bị một chìa khóa khác, là chìa khóa của căn biệt thự nhà anh ấy đã bị thế chấp năm xưa.
Anh đã tìm ra bằng chứng về hành vi phạm pháp của công ty Hangcheng.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh và tôi sẽ có một ngôi nhà thực sự.
Nhưng dù tính toán kỹ lưỡng đến mấy, anh không thể ngờ được rằng, đêm hôm đó tôi đã “ch/ế/t”.
Chỉ đến khi đó, anh mới giật mình nhận ra những gì mình làm sai trầm trọng đến mức nào.
Trong tuyệt vọng, anh đã cố t/ự t/ử nhưng không thành, cuối cùng anh đã xuất gia.
Cho đến hai năm sau, anh thấy tôi trong một cuộc phỏng vấn trên truyền hình.
Chỉ là một góc nghiêng, nhưng đã khiến anh ta lập tức vứt bỏ chuỗi hạt Phật trong tay.
Thương Tái Ngôn nhìn tôi, ánh mắt như sương mù ẩm ướt.
“Giang Chu, em không biết đâu, từ khi biết em vẫn còn sống, anh đã không còn quan tâm gì nữa.
“So với việc được sống cùng em, mọi thứ thuộc về thế tục này, đều không quan trọng.”
Tôi vẫn từ chối anh ấy.
“Thương Tái Ngôn, những chuyện đã qua, đã là dĩ vãng, em không còn tâm trạng như lúc đó nữa.
“Hơn nữa, em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
“Nếu anh thực sự yêu em.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Thì anh nên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời em.”
Tôi không nghĩ mình đã nói lời quá đáng.
Nhưng gương mặt Thương Tái Ngôn lập tức trắng bệch, anh bối rối và lúng túng như một con ch/ó bị bỏ rơi.
Tối đó, tôi mãi không thể ngủ được.
Những vết sẹo trên cổ tay của Thương Tái Ngôn cứ mãi không thể biến mất khỏi tâm trí tôi.
Tôi đã lừa Thương Tái Ngôn, cũng lừa chính mình.
Chuyện quá khứ có thể hoàn toàn cho qua đi được sao?
Thực ra khi anh ấy không xuất hiện cũng tốt, chỉ là ngày qua ngày chồng chất từng khối trong lòng tạo thành một căn phòng.
Nhưng khi anh ấy xuất hiện, căn phòng ấy đột nhiên sụp đổ ầm ầm.
Nhưng không sao, tôi không chỉ miệng lưỡi cứng rắn mà lòng dạ cũng tàn nhẫn.
Tôi nhắn tin cho Lận Ý, nói rằng công việc tương lai là sẽ đi nghiên cứu ở tỉnh ngoài, xem có thể mở rộng thêm chi nhánh không.
Cậu ta trả lời một tin nhắn OK.
Thủ tục đi tỉnh ngoài được hoàn tất rất nhanh.
Ngày trước khi đi, tôi lướt qua WeChat lần cuối.
Tôi thấy Thương Tái Ngôn.
Anh ấy đã chủ động kết bạn với tôi trên WeChat vài ngày trước tại công ty.
Tôi nhớ rằng trước kia WeChat của anh ấy chỉ dùng để nhắn tin, bao gồm cả với tôi.
Vì thế tôi không ngờ anh ấy cũng sử dụng tính năng đăng bài viết lên tường như thế này.
Tôi tùy tiện mở ra, nhưng khi nhìn rõ bức ảnh, tôi lại đột ngột ngồi bật dậy.
Bởi vì anh ấy đã đăng một đống thuốc ngủ có thể gây t/ử v/o/ng.
Tôi vội vã quay trở lại, gần như là đập cửa nhà Thương Tái Ngôn.
Trên WeChat, tôi cũng đã gọi không biết bao nhiêu cuộc gọi thoại.
Không lâu sau, cuối cùng Thương Tái Ngôn đã mở cửa, anh đang mặc một chiếc áo choàng tắm.
“Anh thực sự điên rồi à?”
Tôi nói.
Thương Tái Ngôn lại cười một cái, những giọt nước chưa lau khô lăn dài trên cổ anh, anh nhìn tôi với đôi mắt buồn bã.
“Bây giờ em mới biết à?”
Ánh mắt của anh như một cái lưới tinh vi, lặng lẽ bao phủ lấy tôi.
Khi tôi tỉnh táo trở lại, Thương Tái Ngôn đã ôm lấy eo tôi.
“Em có thể đẩy anh ra.”
Anh bình tĩnh nói.
“Nhưng Giang Chu, anh khác em, anh sống nhờ vào tình yêu của em dành cho anh.”
“Thà rằng chết còn hơn là sống như một zombie những năm qua.”
“Vậy nên em đừng đi được không? Chu Chu.”
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rả rích bắt đầu vang lên.
Tôi quay đầu đi.
“Anh đang đe dọa em?”
Thương Tái Ngôn nói.
“Không, anh đang cầu xin em yêu anh.”
Tôi bị anh làm cho mất hết kiên nhẫn, chỉ còn biết khuyên anh.
“Anh thật sự không cần phải như vậy, Thương Tái Ngôn, rõ ràng có rất nhiều người yêu anh mà.”
Thương Tái Ngôn nhìn tôi, ánh sáng trong mắt anh dần tối đi.
“Xin lỗi.”
Anh bối rối cười một cái.
“Để em phải chứng kiến trò hề này rồi.”
Anh buông tay tôi ra, bước vào trong phòng.
Tôi đi theo anh vào phòng theo bản năng.
Phòng ngủ thiết kế theo phong cách tối giản hoàn toàn tối màu, sàn phủ một tấm thảm dày.
“Sao em không đi?”
“Em đợi anh tinh thần ổn định lại.”
Tôi thận trọng nói.
Trước khi điều đó xảy ra, tôi thực sự không dám rời anh một bước.
Thương Tái Ngôn không nói gì nữa, bắt đầu cởi áo choàng tắm.
“Thực ra, không cần phải rắc rối như vậy.”
Đột nhiên anh nói.
“Anh chưa bao giờ yêu cầu em phải chịu trách nhiệm với anh.”
“Vậy thì, thử lại một lần nữa đi, Giang Chu.”
Thương Tái Ngôn tiến lại gần tôi, ánh mắt trông thật đáng thương nhưng cũng có vẻ nguy hiểm.
“Anh hứa, sẽ không nói cho Tiết Dã biết đâu.”
Có lẽ tôi thực sự đã mất trí rồi.
Tôi không những không từ chối lời đề nghị thử lại của anh, mà còn thử cho đến năm giờ sáng.
Khi tôi chìm vào giấc ngủ sâu, Thương Tái Ngôn dường như vẫn còn rất bồn chồn.
Thỉnh thoảng anh lại dậy, sờ vào mắt hoặc tóc tôi, như thể muốn xác nhận tôi vẫn còn sống.
Khi lần thứ tám mươi anh chạm vào lông mi tôi, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, phát cáu, giọng nói khàn đặc.
“Anh bị điên thật rồi, Thương Tái Ngôn, có ai tra tấn người khác như này không, có để cho người ta ngủ không vậy?”
Thương Tái Ngôn vừa xin lỗi, vừa ôm chặt tôi vào lòng.
Sau khi dậy lúc mười hai giờ trưa, Thương Tái Ngôn đã chuẩn bị sẵn quần áo và tất cả mọi thứ cho một ngày của tôi, trong bếp đang nấu cháo, có mùi thơm mặn của hải sản.
Chuyến bay là lúc bốn giờ chiều, và tôi không có ý định trễ chuyến.
Tôi không nói với Thương Tái Ngôn, mà mở cửa phòng bước ra ngoài.
Tôi bước nhanh ra ngoài vài bước, đột nhiên cảm thấy mình trở lại ngày bốn năm trước, ngày tôi rời bỏ Thương Tái Ngôn để đến Thượng Hải.
Có vẻ như tôi chưa bao giờ nói với Thương Tái Ngôn lý do tại sao lúc đầu tôi lại tiếp cận anh ấy.
Khi tôi mười một tuổi, cha mẹ tôi qua đời vì tai nạn lao động, tôi được gửi đi ở nhờ nhà dì.
Phần lớn ký ức của tôi đã mất.
Tôi chỉ nhớ mình luôn như một đống rác, bị người này đá sang người kia.
Cuối cùng tôi đã ổn định được, nhưng chú tôi lại là một người đàn ông trung niên biến thái, luôn dán mắt vào tôi bằng ánh nhìn khiến người khác khó chịu.
Một ngày nọ, ông ta lợi dụng lúc say rượu, lén lút vào phòng tôi vào ban đêm.
Khi chống cự, tôi sờ thấy con dao trái cây dưới gối.
Tôi không muốn sống nữa, vì vậy tôi đã đâm ông ta một nhát.
Máu bắn tung tóe, chú tôi trợn trừng mắt ngã xuống.
Tôi nghĩ mình đã gi/ế/t ch/ế/t ông ta.
Trong sợ hãi, tôi không kịp đi dép, mà lảo đảo chạy ra ngoài.
Và suýt nữa đã đâm vào một chiếc ô tô đang di chuyển bình thường.
Khi tài xế chửi tôi “mù à” thì một cậu bé trông thanh lịch và đẹp trai đã xuống xe.
Anh ta không hỏi gì cả.
Chỉ đưa cho tôi một khoản tiền, bảo tôi đi mua một đôi giày mới để đi.
Cũng chính anh ấy, đã đưa cho tôi danh thiếp của Quỹ Từ Thiện Thương Thị.
Có lẽ tôi là một kẻ lừa đảo tinh vi, bởi vì từ trước đến nay, người tôi lừa chính là bản thân mình.
Vì sợ thất bại, nên tôi luôn giữ vững vẻ ngoài đẹp đẽ.
Tôi không thể tiếp tục lừa dối bản thân mình nữa, tôi quay lại bước vào nhà của Thương Tái Ngôn.
Anh ngây người nhìn tôi, lén giấu con dao trái cây trong tay mình.
Tôi giả vờ như không thấy, chỉ nói.
“Em có chuyến bay lúc bốn giờ chiều đi đến thành phố B.”
Thương Tái Ngôn rõ ràng rất thất vọng, nhưng vẫn gật đầu.
Tôi tiếp tục nói.
“Lần này, anh có muốn đi cùng em không?”
Thương Tái Ngôn sững sờ.
Sau một lát, anh nở một nụ cười có thể làm tan chảy băng giá.
“Đi.”
“Dù ở đâu, anh cũng sẽ đi cùng em.”
HẾT
You cannot copy content of this page
Bình luận