Thời Vân rất biết cách tôn trọng món tôm hùm đất cay.
Một ngụm trà mát, một miếng tôm hùm, một ngụm trà mát, một miếng tôm hùm.
【Trời ơi, anh ấy không giả vờ ăn sao?】
【Đúng là người thật thà.】
Tôi không nhịn được nữa, ghé sát tai anh, khẽ nói: “Thật ra anh có thể rửa qua nước.”
Thời Vân cay đến không nói nên lời, chỉ có thể dùng tiếng phổ thông trong lòng mà nghĩ: 【Em thật sự tốt bụng đó.】
Sau đó, anh bắt đầu rửa thịt tôm hùm.
Rửa sạch đến mức biến nó trở về dáng vẻ vừa lên bờ.
Bình luận hiện lên: 【Đỉnh quá.】
【Tôi tự kỳ cọ người mình cũng không sạch sẽ được như vậy.】
Sau đó, Thời Vân tiếp tục một ngụm trà mát, một miếng tôm hùm, trong lòng vẫn nghĩ: 【Chết tiệt, sao vẫn cay thế này.】
Tôi ôm trán cười khổ.
Thời Vân đúng là…
Anh đưa cho tôi một cốc trà mát.
Trà trong cốc đen ngòm, nhìn có vẻ không dễ uống.
Anh mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc: “Uống đi, ăn cay thế này sẽ bị nóng trong.”
Tôi hơi do dự, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bình luận.
【Uống đi, thực sự hạ nhiệt mà!】
【Thật sự rất ngon!】
Tôi uống một ngụm lớn.
Hương vị thuốc bắc đậm đặc, vị đắng xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Ngay cả bình luận cũng lừa mình.
Tôi nhăn hết cả mặt mũi, vội cúi đầu co người lại.
Không thể để máy quay ghi lại được, dù sao cũng là một nữ minh tinh mà.
【Tại sao lại lừa cô ấy! Cá mú Đông Tinh ngon, nhưng cư dân mạng thì không tốt.】
【Vị giác của mỗi người không giống nhau, cô ấy thấy khó uống, còn tôi thì thấy cực kỳ khó uống.】
8.
Quay xong chương trình thì đã là 8 giờ tối.
Vì buổi tối còn ăn món tôm ngâm rượu, tôi quyết định gọi trợ lý đến lái xe hộ.
Nhưng tôi quên mất rằng mình đến đây bằng xe công ty đưa đón.
Trợ lý đứng bên lề đường: “Chị, xe của chị đâu rồi?”
Tôi nghẹn lời.
“Bỏ qua sự thật đi, em nghĩ chị có xe không?”
Trợ lý: “?”
Chúng tôi đứng bên lề đường, trầm tư suy nghĩ về cuộc đời.
Cho đến khi Thời Vân lái chiếc Maybach đi ngang qua, hạ cửa kính xuống: “Sao em còn đứng ở đây?”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời: “Đèn đường tối nay sáng thật.”
Anh hỏi thẳng: “Có muốn lên xe không?”
Tôi hơi ngại, nhưng vẫn gật đầu và lên xe của anh.
Ngồi trong xe, tôi gửi tiền taxi cho trợ lý.
Trợ lý nhắn lại: 【Chị, em là người rất tệ sao?】
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi gửi thêm cho cô ấy một bao lì xì.
Cô ấy nói: 【Chị, có thể em là người rất tệ, nhưng chị chắc chắn là một người rất tốt.】
Được khen, tôi cảm thấy hài lòng.
Thời Vân hỏi muốn đi đâu.
Tôi nói tên khách sạn.
Anh nói: “Đó là khách sạn thuộc sở hữu của tôi.”
Hóa ra chính tên này đã cướp mất cuộc đời con nhà giàu của tôi!
Tôi lẩm bẩm: “Trả lại cuộc đời con nhà giàu của tôi đi.”
Anh khẽ cười: “Có thể lên ứng dụng cho khách sạn này đánh giá 5 sao được không?”
Được rồi, được rồi, đúng là một cậu ấm biết nỗ lực.
Tôi gật đầu, sau đó mở ứng dụng và đăng đánh giá ẩn danh.
【Dịch vụ khách sạn rất tốt, ông chủ đích thân lái xe đưa tôi về.】
9.
Dịch vụ của khách sạn quả nhiên rất tốt.
Buổi tối, một con robot đến đưa tôi một bát canh giải rượu.
Nhưng tôi chỉ ăn một ít tôm ngâm rượu, cũng không đến mức phải giải rượu chứ.
Vừa mở cửa, con robot liền tự nhiên bước vào.
Sau đó, nó vấp phải tấm thảm và hét lên tại chỗ: “Đỡ tôi dậy! Cứu tôi với!”
Giống như một trí tuệ nhân tạo… kém thông minh.
Tôi cứu con robot và lấy lại bát canh giải rượu.
Canh thanh đạm, rất ngon, đúng phong cách nấu canh của Thời Vân.
Vì buổi tối đã uống nửa ấm hồng trà, đến 1 giờ sáng, tôi vẫn mở mắt trằn trọc.
Không ngủ được, đành mở điện thoại và lướt qua vòng bạn bè.
Thời Vân đăng một bức ảnh mặt trăng, kèm theo biểu cảm chú gấu đắp chăn, chú thích: “Chúc ngủ ngon, thế giới.”
Thời gian là 9 giờ 30 tối.
Lịch sinh hoạt của anh đúng là như một ông cụ về hưu.
You cannot copy content of this page
Bình luận