Với hai mươi năm kinh nghiệm ăn mì sợi, tôi cúi đầu chiến đấu quyết liệt, ăn hết sạch trước khi nó “sinh sôi” thêm nữa.
Ôm bát uống hết phần canh còn lại.
Thật sự rất ngon, tay nghề của Thời Vân đúng là không tầm thường.
Trong khi đó, những người khác nhìn bát mì của mình mà ai nấy đều mặt mày nhăn nhó.
Giang Khởi Niên đặt bát xuống, thông báo rằng chương trình truyền hình trực tiếp phải tạm ngừng.
Bởi vì mì sợi của tôi quá “khó nhằn”, mà đoàn chương trình lại không muốn lãng phí thức ăn, nên quyết định dời các món của những khách mời còn lại sang buổi ăn khuya.
6.
Mọi người khó khăn lắm mới ăn hết mì sợi, cùng nhau ra ngoài đi dạo để tiêu thực.
Nhiếp ảnh gia bám sát không rời, chuẩn bị quay một vài cảnh hậu trường.
Thời Vân đi sau lưng tôi, trong lòng lẩm bẩm.
【Muốn uống trà để giải ngấy.】
【Uống hồng trà, vị mượt mà, đậm đà, tan ngay khi vào miệng.】
【Hương vị ngọt dịu, hậu vị kéo dài, không chát rõ, không chua, không gây cảm giác khó chịu ở cổ.】
Anh hét lên trong lòng.
【Muốn uống hồng trà quá! 】
【Sao ở đây nhiều người lạ thế này, cảm giác sợ xã hội trỗi dậy rồi, làm sao để nói mình muốn đến nhà hàng uống hồng trà đây?】
Nghe được tiếng lòng của Thời Vân, tôi cũng bắt đầu muốn uống.
Anh miêu tả hay quá, chắc tốt nghiệp chuyên ngành Ngôn ngữ học Trung Quốc rồi.
Gần đây không có nhà hàng Quảng Đông nào, chỉ có một phòng trà.
Tôi bước lên vài bước, nói với Giang Khởi Niên: “Tôi muốn đến phòng trà uống hồng trà, lát nữa sẽ quay lại.”
Phía sau, Thời Vân vui vẻ như một đứa trẻ.
【Cô ấy thật sự tốt bụng.】
【Người thích uống hồng trà chắc chắn không phải người xấu.】
【Mau nói em muốn đi cùng với Thời Vân!】
Tôi sững người một lúc, rồi bổ sung thêm: “Tôi sẽ đi cùng với Thời Vân.”
Thời Vân không biết rằng tôi đã đọc được suy nghĩ của anh, chỉ đứng đó cười ngốc nghếch.
【Mình và Nguyễn Tinh Dư đúng là tâm đầu ý hợp.】
Tôi dẫn Thời Vân đến phòng trà gần đó, gọi một ấm hồng trà.
Chúng tôi ngồi bên cửa sổ, phía sau là ánh hoàng hôn.
Anh cầm tách trà, khóe mắt cong cong.
Ừm… rất có phong thái của một ông cụ về hưu.
Uống xong trà, anh thầm nghĩ muốn xin WeChat của tôi.
Đầu tôi hơi đơ một chút, nhưng tay lại nhanh chóng mở mã QR của mình ra.
Thời Vân ngẩng đầu lên, ánh nhìn đầy ngạc nhiên: “Có lúc, tôi cảm thấy em như có năng lực đọc suy nghĩ.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt lảng tránh khắp nơi.
Tiếng lòng anh hoàn toàn im lặng.
Tôi lưỡng lự đáp: “Đúng vậy, anh không nghĩ sai đâu.”
Đồng tử của anh như có một cơn chấn động.
【Chết tiệt, chuyện này khác gì chạy nude trước mặt Nguyễn Tinh Dư đâu.】
Ừm… câu này tôi cũng nghe thấy.
Thời Vân trở nên bối rối, cầm cốc trà lên rồi lại đặt xuống.
【Em có hiểu được tiếng Quảng Đông không?】
Tôi: “?”
Đang nghĩ cái gì vậy?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của tôi, anh thở phào nhẹ nhõm, rồi, tiếng lòng của anh chuyển sang chế độ “kênh Quảng Đông.”
7.
Chúng tôi uống xong trà, lại quay về ăn bữa khuya.
Cái miệng này đúng là không chịu nghỉ ngơi.
Vị khách mời thứ ba, Ninh Di, làm món chân gà ngâm ớt.
Thời Vân ăn một cái, cay đến mức viền mắt đỏ lên.
Khách mời thứ tư đang chuẩn bị món tôm hùm đất cay.
Thời Vân không ngồi yên được, đứng phắt dậy, giọng khàn khàn: “Tôi đi nấu trà mát cho mọi người.”
Tôi lại một lần nữa nghe được tiếng lòng của anh.
【Hít hà hít hà… hít hà hít hà…】
Ngoài Thời Vân ra, những người khác đều tỏ ra rất bình thản.
Trong phần bình luận, khán giả xem trực tuyến bắt đầu bàn tán.
【Có tôi là khán giả may mắn tại hiện trường đây, món này thực sự không cay chút nào.】
【Một quả ớt nhỏ rơi xuống Châu Giang, cả tỉnh thức trắng đêm nấu trà mát.】
【Tôi không dám tưởng tượng món này cay đến mức nào.】
【Đồ nhát gan, hoàn toàn không cay mà.】
【Người dùng IP Tứ Xuyên – Trùng Khánh thì đừng nói gì cả.】
You cannot copy content of this page
Bình luận