Lý bà bà ngồi ở vị trí chính giữa của phòng khách, ôm Yến Đào trên tay.
Ngoài Lý Lão và Lý Chi Diễn, thì trong phòng còn có một cặp nam nữ trẻ tuổi khác.
“Đây chắc là tân nương tử mà tiểu đệ ta luôn tâm tâm niệm niệm muốn đưa về nhà nhỉ!”
Ánh mắt của nữ nhân đó đổ dồn về phía Ninh Thất Nguyệt.
Ninh Thất Nguyệt cảm nhận được vẻ không đánh giá cao của nàng ta, và quả nhiên, không lâu sau nàng ta đã bắt đầu nói những lời mỉa mai.
Lý bà bà lập tức nhíu mày.
“Thục Phân, con phải nói chuyện với đệ muội như vậy sao?”
Lý Thục Phân bị Lý bà bà quát mắng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lý Thục Phân không vui nói.
“Nương, con nói sai chỗ nào? Đệ muội con đâu có gì không tốt, xinh đẹp lại chăm chỉ.”
“Nhưng sao các người cứ phải cưới một nữ nhân xui xẻo về nhà, con đã nghe nói rồi, nàng ta chính là một ngôi sao chổi.”
“Đủ rồi!”
Lý Lão đùng đùng đập bàn một cái, làm mọi người giật mình.
Lý Thục Phân vội im lặng, sắc mặt Lý Chi Diễn cũng rất khó coi, chàng bước tới bên cạnh Ninh Thất Nguyệt, nắm lấy tay nàng.
“Nhị tỷ, nếu tỷ về nhà chúc mừng tân hôn của đệ, thì đệ rất hoan nghênh.”
“Nhưng nếu tỷ đến để bênh vực tiểu cô tử* và dạy dỗ tân nương của đệ, thì đệ nghĩ lần này gia đình chúng ta không hoan nghênh tỷ.”
*Tiểu cô tử: Muội muội chồng
Lý Thục Phân mở to hai mắt, cảm xúc càng bất ổn, nhìn thấy khuôn mặt đen của tướng công mình, ả càng tức giận.
“Lý Chi Diễn! Đệ quá đáng lắm, đây cũng là nhà của ta!”
Lý Thục Phân vừa nói ra, không chỉ sắc mặt của Lý Chi Diễn trở nên khó coi, mà sắc mặt của Lý bà bà, Lý Lão và Hàn Thị cũng đều thay đổi.
Lý bà bà đột nhiên đứng dậy, bước vào trong nhà rồi nhanh chóng quay trở lại.
“Đây là hai lượng bạc, trả thêm một lượng cho các người, để các người đừng nhắc hoài, nếu các người quay về để chúc mừng tân hôn của Chi Diễn và Thất Nguyệt, thì cứ ở lại ăn bữa cơm.”
“Nếu không phải, thì mau chóng trở về đi!”
Lý bà bà thẳng thừng đuổi khách.
Lúc này Lý Thục Phân mới hoảng hốt, nàng ta không có ý định như vậy.
Chỉ là muốn thể hiện mặt mũi trước mặt tướng công, nên mới nói vài câu để chọc ghẹo đệ muội mới.
Không ngờ lại khiến cha nương và đệ đệ tức giận, thậm chí cả đại tẩu cũng đang trừng mắt nhìn mình.
Nàng ta đã lâu không về nhà, mọi chuyện đã thay đổi nhiều vậy?
Nàng ta không phải người ngốc, không thể đắc tội với nhà mình đến chết, bởi vậy thì sau này sẽ không còn ai ủng hộ nàng ta ở nhà chồng nữa.
“Nương, nương làm gì thế! Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao!”
Lý Thục Phân vội chạy đến bên cạnh Lý bà bà và bắt đầu nũng nịu, nhưng Lý bà bà vẫn không cho nàng ta chút mặt mũi nào.
Trương Toàn vẫn mong chờ tương lai tiểu cữu thi đỗ để mang vinh quang về cho mình, nên cũng không dám đắc tội đến cùng.
Dù hắn tức giận vì tiểu cữu không chịu lấy muội muội của mình mà lại chọn một “sao chổi”.
Nhưng khi thấy nhan sắc của nàng “sao chổi” đó, thì hắn cũng hiểu ra.
Muội muội mình thật sự không xinh đẹp bằng nữ tử này, chẳng trách tiểu cữu bị mê hoặc.
Hắn cũng là nam nhân, có thể hiểu được.
Người đọc sách không phải có câu nói chua chát là “Thực sắc tính dã” sao.
*“Ăn” và “hám sắc” là bản năng tự nhiên của con người (dã tính).
“Được rồi, Thục Phân, muội muội của ta cũng sắp được đính hôn, sau này không được nói lung tung nữa.”
Trương Toàn vội vàng ra mặt làm người tốt.
Lý bà bà không cho nữ tế này chút mặt mũi nào, đúng là tâm cơ thâm sâu.
Tất cả chuyện tốt đều do hắn làm chủ.
Nữ nhi ngốc của bà còn ngây ngô bị dùng làm công cụ nữa!
Lý bà bà ngày càng ghét người nữ tế này.
*Nữ tế: Con rể
Nghe xong, Lý Thục Phân vội vàng nhân cơ hội xuống thang, xung phong nhận việc.
“Nương, con đi nấu cơm, đừng giận con nữa được không?”
“Cất bạc đi!”
Lý bà bà cũng không nói thêm gì về việc đuổi nàng ta đi nữa.
Ban đầu Lý Thục Phân muốn từ chối, nhưng thấy tướng công ra hiệu, nàng vội vàng thu bạc vào túi.
Lý bà bà quan sát tất cả những điều này, cũng không nói thêm gì.
“Không cần đâu, cứ ngồi đi.”
Lý bà bà không dám ăn cơm do nàng ta nấu, cho chó nó còn không ăn.
Ninh Thất Nguyệt không muốn tiếp tục ở đây, liền đi trước và nói.
“Nương, thế thì con và đại tẩu đi nấu cơm trước nhé, vẫn làm món măng đông xào thịt như đã nói trước đó ạ.”
“Thêm một món thịt gà rừng kho nấm, thỏ xào ớt, và một món cải bắp xào được không ạ?”
“Được, được, cứ nghe lời Thất Nguyệt của chúng ta.”
Lý bà bà yêu thương nắm tay Ninh Thất Nguyệt, cười tới mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
Lý Thục Phân ghen tị vô cùng, trước kia nương cũng từng chiều chuộng nàng ta như vậy.
Cái “sao chổi” chết tiệt kia, quả nhiên khiến người ta chán ghét.
“Đệ muội, muội mới thành thân nhưng cũng không phải là Tết đâu! Nhà mình lấy đâu ra thịt gà và thịt thỏ vậy?”
Vì ghen tị, Lý Thục Phân nói ra lời càng nghe càng khó nghe.
Lý Chi Diễn nghe không nổi nữa, vừa định mở miệng thì Hàn Thị đã nói trước.
“Tiểu cô, thu lại cái ý nghĩ nhỏ nhen của muội đi, Thất Nguyệt nhà chúng ta đâu phải sao chổi gì.”
“Thất Nguyệt nhà chúng ta chính là tiểu phúc tinh, vừa rồi ta cùng muội ấy đi đào măng đông, mới đi được vài bước đã gặp hai con gà rừng và thỏ hoang.”
“Chúng lăn ra ngay trước mặt chúng ta, nên chúng ta dễ dàng bắt về luôn.”
“Sao nào, ghen tị không?”
You cannot copy content of this page
Audrey Gibb
mình thấy tiền vài tk rồi, cám ơn b
6 tháng
kratos01
Chúc nàng đọc truyện vui vẻ ạ :3
6 tháng
Audrey Gibb
b ơi, check giúp mình, nộp tiền lúc khoảng 4 giờ sáng,142,490 vnd và mình còn 8 vnd từ lần nạp trước là 150 vnd. B xem nạp vào tk giúp mình nha
6 tháng
kratos01
Chào nàng, nàng cho mình xin số ID nhé
6 tháng
Lê Thị Quyên
Ủa hết luôn rồi hả ad?? Hụt hẫng quá zị 😥
1 năm
kratos01
Hết phần 1 nàng ợ, tác giả có p2 là mình làm liền nghen
1 năm
Lê Thị Quyên
Bão chap luôn hả ad 😍😍 mê nhen
1 năm
kratos01
Full luôn rùi nàng ưi <3 <3
1 năm
Liên Nguyệt
làm sao để nạp tiề ad ơi
1 năm
kratos01
bạn liên lạc telegram để admin hỗ trợ bạn nhé.
1 năm