Phần nhiều còn lại vẫn do Ninh Thất Nguyệt giữ, nàng cũng hiểu cái gọi là “hoài bích có tội.”
“Vậy nương ơi, Đào Nhi và Hổ Tử con nhờ nương chăm sóc, con và Thất Nguyệt đi đào măng đông nhé.”
Trước khi ra cửa, Hàn thị nói với Lý bà bà.
Lý bà bà ôm Yến Đào, phất phất tay.
“Đi đi, các con nhớ cẩn thận, chăm sóc lẫn nhau, trời lạnh đất đóng băng, đường trơn đấy.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Hàn thị đáp một tiếng, mang theo sọt tre và nắm tay Ninh Thất Nguyệt, đi hướng về phía núi lớn.
“Đó là nàng dâu mới của nhà họ Lý đó, trông trắng thật, xinh đẹp quá.”
Lúc này mặt trời đã lên, cũng lặng gió nên không ít phụ nữ đang dẫn theo trẻ con ngồi ngoài cửa nhà họ hưởng nắng.
Một người phụ nữ hơi béo ngẩng đầu lên, vẻ không mấy thiện cảm nói.
“Xinh đẹp có ích gì, không vẫn là sao chổi.”
“Tôi còn muốn xem nhà họ Lý sống sót như thế nào, lại dám lấy loại nữ nhân như thế.”
“Không sao đâu đại tẩu, tỷ đừng lo.”
Ninh Thất Nguyệt nhìn bà ta một cái, giữ Hàn thị định bênh vực cho mình lại.
“Nhưng cái miệng của Tần Thị thật quá ác độc.”
Hàn Thị trừng mắt nhìn Tần Thị, không hề hài lòng.
Ninh Thất Nguyệt cười cười, nói.
“Bà ấy hôm nay sẽ gặp họa sát thân, đại tẩu sẽ có trò hay để xem đấy, cứ để bà ta tự cao một lúc cũng được.”
Lời này chỉ có hai người nghe thấy.
Hàn Thị lại tò mò nhìn Tần Thị một lần nữa, rồi gật đầu cùng Ninh Thất Nguyệt tiếp tục đi lên núi.
Trên đường đi, Hàn Thị nói.
“Tần Thị muốn gả con gái mình cho tiểu thúc, mà nương không đồng ý, tiểu thúc cũng không thèm.”
“Bây giờ thấy đệ muội, có lẽ bà ta cảm thấy con gái mình không sánh được với muội, nên mới dùng cái cớ số mệnh của muội để nói chuyện thôi.”
“Hừ, số mệnh của Thất Nguyệt nhà mình đang tốt lắm.”
Nói xong Hàn Thị còn tự hào quay đầu nhìn lại đám đông đã gần như không còn thấy nữa.
Ninh Thất Nguyệt bị dáng vẻ trẻ con của đại tẩu làm cho buồn cười, cười khúc khích.
“Đại tẩu, tỷ tốt quá.”
“Muội xứng đáng được như vậy, trước đây gia đình cha nương ruột không yêu thương muội, từ nay về sau, cả nhà chúng ta sẽ yêu thương muội, muội còn có chúng ta mà.”
Nói xong, Hàn Thị vuốt ve mái tóc của Thất Nguyệt đầy tình cảm.
Ninh Thất Nguyệt cười mỉm, gật đầu, không lâu sau hai người đã đến khu rừng tre dưới chân núi.
Với sự giúp đỡ của Ninh Thất Nguyệt, hai người nhanh chóng đào được rất nhiều măng đông.
“Đại tẩu, tỷ đợi muội một chút.”
Nói xong, Ninh Thất Nguyệt để lại sọt đựng trên lưng, leo lên núi.
Hàn Thị ngơ ngác, vội vàng hô.
“Thất Nguyệt, muội đi chậm thôi, tỷ đợi ở đây.”
“Được, đại tẩu ngồi chỗ có nắng tránh gió đợi muội một lát nhé.”
Hàn Thị vội vã đáp lời.
Ninh Thất Nguyệt nhanh chóng leo lên núi, khả năng của nàng giống như cá chép hóa rồng, không bao lâu sau đã gặp được hai con gà rừng đang đi kiếm ăn.
Nàng ném viên đá trong tay, chỉ nghe “bốp” một tiếng, hai con gà rừng ngã xuống không dậy nổi.
Ninh Thất Nguyệt cầm hai con gà đi thêm vài bước nữa, lại phát hiện một con tuần lộc ngốc nghếch nhảy múa trong tuyết.
Thấy người, nó lập tức lao vào đống tuyết.
Ninh Thất Nguyệt cười ha hả, thấy nó đáng yêu nên không làm tổn hại đến nó.
Nàng đưa nó vào không gian để nuôi, sau đó lại đi một vòng nữa và phát hiện hai con thỏ xám, nàng bắt chúng rồi xuống núi.
Hàn Thị đang ngồi ở một nơi tránh gió, thấy nàng trở về liền vui vẻ đón.
“Có gặp nguy hiểm gì không?”
Hàn Thị nhìn Ninh Thất Nguyệt từ đầu đến chân, thấy không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đại tẩu, tỷ xem này.”
Ninh Thất Nguyệt hạnh phúc khoe mẽ con mồi với Hàn Thị.
Hàn Thị ngạc nhiên không thôi.
“Trời lạnh thế này, sao vẫn bắt được nhiều thú vậy?”
“Có lẽ là vì tuyết đã ngừng, nên chúng ra ngoài kiếm ăn.”
Ninh Thất Nguyệt đáp.
Hàn Thị cười tủm tỉm khen ngợi.
“Chắc chắn là do may mắn của em mang lại, Thất Nguyệt nhà mình tuyệt vời quá.”
Ninh Thất Nguyệt được khen đến đỏ mặt, Hàn Thị lại càng khen nhiều hơn.
Hai tỷ muội vui vẻ trò chuyện trên đường trở về, đi qua chỗ cũ, nhóm nữ nhân kia vẫn đang buôn chuyện.
Tần Thị vừa định nói điều gì đó, thì một khối tuyết cứng chưa tan rơi từ trên cao xuống làm bà ta ngã sõng soài, mọi người đều giật mình, những người có con nhỏ vội vàng ôm con vào lòng, tránh sang một bên.
Sau một lúc lâu, thấy Tần Thị không nhúc nhích, mọi người mới ào lên giúp đỡ.
Tần Thị đã bị tuyết đập bất tỉnh, máu chảy ở phía sau đầu, cảnh tượng này làm mọi người hiện diện đều kinh hãi.
Trên tuyết trắng bỗng nhiên loang ra màu đỏ, cảm giác chấn động cực mạnh.
Hàn Thị chứng kiến cảnh tượng Tần Thị bị tuyết đánh gục, cũng không kìm được mà khạc ra một tiếng.
Đáng đời.
Ai bảo ngươi nói bậy.
Hai tỷ muội không dừng lại mà tiếp tục vui vẻ trò chuyện trên đường về nhà.
Khi đẩy cửa vào, sân nhà yên tĩnh, Hàn Thị tò mò gọi.
“Nương, nương không ở nhà sao?”
“Ở trong phòng khách đây.”
Giọng nói của Lý bà bà vang lên từ phòng khách.
Nghe thấy giọng nói của bà bà có vẻ không đúng, Hàn Thị và Ninh Thất Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, nhanh chóng chạy về phía phòng khách.
Vì quá vội, Hàn Thị suýt nữa bị ngã.
May là Ninh Thất Nguyệt đã kịp thời đỡ lấy, hai người trước khi vào nhà đã gõ gõ chân, rũ sạch bùn đất trên giày rồi mới bước vào phòng khách.
Trong phòng khách đang đốt than hồng, làn sóng nhiệt phát ra tạo nên sự tương phản rõ rệt với không khí lạnh bên ngoài.
You cannot copy content of this page
Audrey Gibb
mình thấy tiền vài tk rồi, cám ơn b
6 tháng
kratos01
Chúc nàng đọc truyện vui vẻ ạ :3
6 tháng
Audrey Gibb
b ơi, check giúp mình, nộp tiền lúc khoảng 4 giờ sáng,142,490 vnd và mình còn 8 vnd từ lần nạp trước là 150 vnd. B xem nạp vào tk giúp mình nha
6 tháng
kratos01
Chào nàng, nàng cho mình xin số ID nhé
6 tháng
Lê Thị Quyên
Ủa hết luôn rồi hả ad?? Hụt hẫng quá zị 😥
1 năm
kratos01
Hết phần 1 nàng ợ, tác giả có p2 là mình làm liền nghen
1 năm
Lê Thị Quyên
Bão chap luôn hả ad 😍😍 mê nhen
1 năm
kratos01
Full luôn rùi nàng ưi <3 <3
1 năm
Liên Nguyệt
làm sao để nạp tiề ad ơi
1 năm
kratos01
bạn liên lạc telegram để admin hỗ trợ bạn nhé.
1 năm