Ninh Thất Nguyệt nhăn mũi, Hàn thị yêu thương gãi gãi đầu mũi nàng.
Hàn thị vuốt tóc bên tai, nhìn lên trời, nói.
“Hôm nay trời đẹp, lát nữa chúng ta lên núi xem có măng đông không, về ngâm ăn.”
“Vâng.”
Ninh Thất Nguyệt đáp lại, lấy ra một ít dưa chua, và một hũ dầu mè.
Cho dầu mè, ớt, giấm, thêm vài tép tỏi đã giã nhuyễn, trộn đều dưa chua.
“Thơm quá.”
Hàn thị hít một hơi, khen ngợi.
Lý bà bà cũng từ ngoài bước vào, thấy hai người con dâu tương tác ấm áp, khuôn mặt bà tươi cười.
“Ngon.”
Ninh Thất Nguyệt gắp một đũa cho Hàn thị ăn, Hàn thị hài lòng giơ ngón cái lên.
“Nương, người dậy rồi ạ.”
Ninh Thất Nguyệt vừa đặt đũa xuống đã thấy Lý bà bà bước vào, nàng vội vàng chào.
Hàn thị cũng quay đầu lại, cười chào một tiếng.
“Hai tỷ muội đang làm gì thế?”
Lý bà bà cười hề hề, hỏi.
“Dưa chua mà Thất Nguyệt trộn hôm nay ngon lắm, nương cũng thử xem.”
Nói xong, Hàn Thị lấy một đôi đũa sạch gắp một đũa cho Lý bà bà.
Lý bà bà ăn ngay, mắt sáng lên.
“Ngon quá.”
“Nương, sau này mở tiệm, chúng ta cũng có thể bán mấy món nhỏ, nương có muốn vất vả một chút không, con sẽ dạy nương làm dưa muối các thứ.”
Ninh Thất Nguyệt ngồi bên bếp lửa, vừa nhóm lửa vừa hỏi.
“Được thôi, bộ xương già của nương ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, nếu có thể làm được việc gì đó, nương còn mừng ấy chứ.”
Nghe lời Lý bà bà, Ninh Thất Nguyệt cười hi hi nói lúc đó sẽ dạy bà.
Hàn thị cũng nói.
“Tỷ cũng có thể làm giúp.”
“Vậy được, nương, đây là mấy đồng bạc cho nương, những thứ này trên tay con cũng không nhiều.”
“Trước đây giao dịch chủ yếu là linh thạch, những vàng bạc này là con ngẫu nhiên bỏ vào, tạm thời cũng đủ dùng.”
“Đợi khi con có thể đụng đến núi vàng bạc kia, thì không cần lo lắng về tiền nữa.”
“Con nghe tương công nói, vì chuyện cưới xin của chúng ta, nhà mình còn nợ nần. Nương trả hết nợ đã vay, phần còn lại chúng ta để làm kinh doanh nhỏ.”
Hàn thị và Lý bà bà lập tức mở to mắt, nhìn xuống đất thấy bỗng dưng xuất hiện một đống vàng bạc, hai người suýt nữa thì ngất.
Hàn thị vội vàng đỡ Lý bà bà, kinh ngạc nhìn Ninh Thất Nguyệt.
“Thất Nguyệt, đây là cái mà muội nói không nhiều ư!”
“Vâng, thật sự không nhiều mà.”
Ninh Thất Nguyệt chớp mắt, rồi lại nhìn những thỏi vàng bạc.
Nàng vừa trở về, vẫn chưa quen, dù sao nàng ở thế giới tu tiên và thế giới hiện đại quá lâu, một thời gian chưa thể thích nghi.
“Con đưa những thứ này cho chúng ta làm gì?”
Lý bà bà nhìn nàng với vẻ mặt mơ hồ, kìm nén ngạc nhiên, hỏi.
Ninh Thất Nguyệt giơ tay.
“Chỉ dựa vào những cải bắp, củ cải, dền, măng của nhà mình thôi là không đủ, đương nhiên là phải thu mua thêm chứ ạ.”
“Còn có tiền mua cửa hàng và nhà cửa nữa.”
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của nàng, hai mẹ chồng nàng dâu lập tức không nhịn được cười phá lên.
“Con còn nhớ bây giờ một cân thịt bao nhiêu tiền không?”
“Con… Con không, không nhớ nữa.”
Ninh Thất Nguyệt đột nhiên tỉnh ngộ, ngượng ngùng cười.
Lý bà bà với vẻ mặt như đã biết trước, bà mở miệng nói.
“Một cân mỡ mười văn tiền, một cân thịt nạc bảy văn tiền, một cân thịt ba chỉ mới mười hai văn tiền.”
Ninh Thất Nguyệt há hốc mồm, nhìn xuống đống vàng bạc trên đất, càng thêm ngượng ngùng.
“Ha ha ha ha, đệ muội ngốc.”
Hàn thị thấy nàng như vậy, lập tức cười.
Ninh Thất Nguyệt nói với Lý bà bà.
“Nương, nương giữ những thứ này đi!”
“Không, cứ để ở chỗ con an toàn hơn, lát nữa nương sẽ đem khế nhà, khế đất và hai lượng bạc còn lại cũng để chỗ con.”
“Đúng đúng đúng, tỷ cũng có một ít, lát nữa cũng giao cho muội giữ hết.”
Hàn thị vội vàng nói.
Ninh Thất Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi lấy ra hai chiếc vòng tay.
Trước khi Lý bà bà và Hàn thị kịp phản ứng, nàng đã cắt vào tay họ.
Máu tự động thấm vào chiếc vòng, ngay sau đó hai mẹ chồng nàng dâu phát hiện trong đầu mình có một không gian, bên trong còn chứa không ít vàng bạc và trang sức.
“Nương, đại tẩu, những thứ này là con dành cho hai người, sau này muốn lấy đồ, có thể giả vờ lấy từ túi ra, rồi chuyển vào đó là được.”
“Chỉ có hai người mới có thể sử dụng thứ này, lát nữa con sẽ lấy cho tướng công và cha một cái.”
“Lần sau đại ca về, con sẽ cho huynh ấy một cái.”
“Chúng ta cũng có thể sử dụng thoải mái à?”
Lý bà bà tò mò lấy ra cất vào, kinh ngạc vô cùng.
“Vâng, đây là bảo bối cấp thấp, không cần tu luyện, phải nhỏ máu nhận chủ mới có thể sử dụng được.”
Ninh Thất Nguyệt cười ngọt ngào.
“Được, đồ con dâu biếu nương, thì nương nhận thôi.”
Lý bà bà khá là thoải mái, cười ha ha, cũng không chơi nữa.
Ninh Thất Nguyệt cười hi hi, nhan sắc nàng bây giờ đã thoát khỏi làn da đen, da nàng trắng nõn, mịn màng như có thể bóp ra nước.
Không chỉ có nàng, Hàn thị và Lý bà bà cũng ngày càng trắng trẻo hơn.
Trong bữa sáng, Ninh Thất Nguyệt đã tặng cho Lý lão một bảo bối chứa đồ có hình dạng của một chiếc trâm bằng gỗ đào, còn cho tưởng công mình thì là một cái túi thơm.
Vừa có thể trang trí, vừa có thể chứa đồ, lại còn có thể tự động tìm chủ, không sợ mất.
Những bảo bối chứa đồ mà Ninh Thất Nguyệt tặng chỉ cần chủ nhân nghĩ đến là có thể thu lại.
Và cũng không lộ liễu, tất cả đều trông như những thứ bình thường.
Trong khi tặng họ những thứ này, nàng cũng đã cho vào đó một ít vàng bạc, vàng bạc đã được Ninh Thất Nguyệt làm nhỏ lại, ngay cả khi lấy ra tiêu xài cũng không quá lộ liễu.
You cannot copy content of this page
Audrey Gibb
mình thấy tiền vài tk rồi, cám ơn b
6 tháng
kratos01
Chúc nàng đọc truyện vui vẻ ạ :3
6 tháng
Audrey Gibb
b ơi, check giúp mình, nộp tiền lúc khoảng 4 giờ sáng,142,490 vnd và mình còn 8 vnd từ lần nạp trước là 150 vnd. B xem nạp vào tk giúp mình nha
6 tháng
kratos01
Chào nàng, nàng cho mình xin số ID nhé
6 tháng
Lê Thị Quyên
Ủa hết luôn rồi hả ad?? Hụt hẫng quá zị 😥
1 năm
kratos01
Hết phần 1 nàng ợ, tác giả có p2 là mình làm liền nghen
1 năm
Lê Thị Quyên
Bão chap luôn hả ad 😍😍 mê nhen
1 năm
kratos01
Full luôn rùi nàng ưi <3 <3
1 năm
Liên Nguyệt
làm sao để nạp tiề ad ơi
1 năm
kratos01
bạn liên lạc telegram để admin hỗ trợ bạn nhé.
1 năm