Giày của họ đều hơi ẩm ướt, nhưng giày của Điền chưởng quầy đã khô rong.
Nàng không cần dùng phép thuật cũng có thể tái hiện sự việc này.
“Ngươi chắc chắn không chỉ trộm tiền của tiệm thuốc một lần, nhưng không ngờ tối qua người ở lại lại là đại ca ta.”
“Ngươi sợ đại ca phát hiện vì huynh ấy đã ghi sổ sách trước khi nghỉ.”
“Sổ sách đúng không thể sai, trừ khi có người trộm.”
“Vì vậy, ngươi quyết định đổ tội cho đại ca ta khi thấy có một cây trâm vàng bên cạnh huynh ấy.”
“Có phải không!”
Vương viên ngoại cũng nghiêm mặt.
Lúc này, tên làm thuê vừa ra ngoài đã trở về, nhìn Điền chưởng quầy run rẩy, trong lòng cảm thấy hả dạ.
“Đông gia*, người làm ở tiệm vàng nói rằng Lý Chiêu đã trả tiền làm cây trâm vàng mười ngày trước.”
*Đông gia: Cách người hầu gọi ông chủ, chủ nhân.
“Trâm vàng cũng được giao hôm qua.”
“Được, ngươi lui đi!”
Vương viên ngoại gật đầu, vẫy tay.
Tên làm thuê đi vài bước, rồi quay lại tố cáo.
“Đông gia, ngài có điều không biết, Điền chưởng quầy ỷ vào việc tỷ phu là quản gia trong phủ ngài, đã không ít lần khấu trừ lương của chúng ta.”
“Lương của chúng ta vốn đã ít, công việc lại nhiều, hắn ta không muốn để chúng ta sống nữa.”
“Nếu không phải lương của Lý Chiêu do ngài trả, có lẽ hắn ta cũng đã khấu trừ rồi.”
“Điền Đại Quý, ngươi giỏi lắm!”
Vương viên ngoại nghe xong tức giận đỏ mặt.
Điền chưởng quầy không chịu nổi nữa, quỳ xuống khóc lóc.
“Lão gia, lão gia, xin ngài nể tình tỷ phu, tha cho ta một lần!”
“Ta không dám nữa, không dám nữa.”
Vương viên ngoại không để ý, gọi mấy tên làm thuê đến, đưa hắn đến nha môn.
“Lý Chiêu, hôm nay ngươi chịu oan ức, đây là chút lòng thành của ta.”
Nói xong, Vương viên ngoại đặt năm lượng bạc trước mặt Lý Chiêu.
Vương viên ngoại nhìn Lý Chi Diễn và Ninh Thất Nguyệt, gật đầu.
“Ta luôn biết ngươi có đệ đệ thông minh, không ngờ đệ muội của ngươi cũng thông minh như vậy.”
“Lý Chiêu, hiện tại tiệm thuốc thiếu người quản lý, ta muốn đề bạt ngươi làm chưởng quầy kiêm quản lý, ngươi có đồng ý không?”
Vương viên ngoại thành tâm hỏi.
Lý Chiêu nhìn Ninh Thất Nguyệt chớp mắt ra hiệu, rồi cười cảm ơn.
“Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng đến Tết thì ta không làm nữa.”
“Xin lỗi không thể nhận lời được.”
“Hả?”
Vương viên ngoại và Hàn đại phu cùng ngạc nhiên.
Lý Chiêu gãi đầu.
“Thê tử ta và đệ muội nấu ăn ngon, họ muốn mở quán ăn nhỏ.”
“Hai nữ nhân nên chúng ta không yên tâm, ta muốn giúp họ quản lý, tính toán sổ sách.”
“Ha ha ha, tốt, tốt, cũng tốt.”
Vương viên ngoại cười lớn, nói tốt liên tiếp.
Hàn đại phu cũng chúc mừng, hứa sẽ đến ủng hộ.
“Còn đang chuẩn bị, còn sớm lắm ạ.”
Lý Chiêu đỏ mặt.
Vương viên ngoại dặn dò vài câu rồi rời đi.
Hàn đại phu cũng trở về khám bệnh, Lý Chiêu đưa trâm và bạc cho Ninh Thất Nguyệt.
“Thất Nguyệt, giúp huynh mang về cho đại tẩu.”
“Được, đại ca yên tâm, ta sẽ không làm mất đâu.”
Ninh Thất Nguyệt nhí nhảnh trả lời.
Lý Chiêu và Lý Chi Diễn cười, Lý Chi Diễn vuốt tóc nàng, cười nói.
“Ta cũng sẽ mua cho nàng.”
“Đại ca không sợ muội làm mất, so với thứ muội cho đại tẩu muội thì ta đây không sánh bằng được.”
“Nhưng đây là ta tiết kiệm lâu mới đủ mua đấy.”
Lý Chiêu mìm cười nhìn cây trâm vàng.
Ninh Thất Nguyệt cũng cười.
“Tình cảm không thể so với bạc được.”
“Đêm qua tuyết rơi, đường khó đi, sao đệ đưa Thất Nguyệt lên trấn sớm vậy?”
Lý Chiêu hỏi Lý Chi Diễn.
Lý Chi Diễn không giấu giếm.
“Là thế này…”
“Trương Toàn, hắn dám?”
Người đàn ông bình thường rất ôn hòa mà nghe chuyện này thì tức giận đến đỏ mặt.
“Các ngươi yên tâm, ta sẽ tìm người điều tra, ta biết hai đứa trẻ ăn xin, tìm chúng sẽ không ai nghi ngờ.”
Lý Chi Diễn khen.
“Đại ca thông minh, cách này hay.”
“Thất Nguyệt, sao muội biết đại ca gặp nạn này?”
Lý Chiêu hỏi, vì đệ đệ nói là Thất Nguyệt muốn đến trấn.
Ninh Thất Nguyệt chỉ cười, Lý Chiêu hiểu.
Lý Chiêu muốn giữ hai người ở lại ăn cơm, Lý Chi Diễn đồng ý, nói sẽ đưa Ninh Thất Nguyệt đi dạo rồi trưa gặp ở tửu lâu.
Lý Chiêu đồng ý, dặn hai người cẩn thận.
Tiễn họ đi, Lý Chiêu lại bận rộn làm việc.
Ra khỏi tiệm thuốc, Lý Chi Diễn dẫn Ninh Thất Nguyệt đến thư quán, bán sách và tranh gần đây chàng sao chép.
May mắn gặp công tử đang tìm sách chàng sao chép, công tử vui mừng trả mười lượng bạc.
Lý Chi Diễn ngạc nhiên, nhưng không từ chối, sách và tranh còn lại bán được nửa lượng bạc.
Bán xong sách và tranh, Lý Chi Diễn giữ lời, dẫn Ninh Thất Nguyệt đến tiệm vàng.
“Khách quan, thích gì cứ chọn.”
Người làm thấy khách trong ngày tuyết thì vô cùng phấn khởi.
“Đưa ta xem chiếc vòng vàng kia.”
Lý Chi Diễn nhìn thấy một chiếc vòng vàng, mắt người làm sáng lên, nhanh chóng lấy ra.
Lý Chi Diễn cầm vòng thử trên tay Ninh Thất Nguyệt, rồi hỏi.
“Vòng này bao nhiêu?”
“Vòng này một lượng hai chỉ, lấy ngài tám lượng bạc.”
Người làm nhìn Lý Chi Diễn, lo không mua.
Lý Chi Diễn trả tiền không do dự.
Xong, chàng cầm tay Ninh Thất Nguyệt, đeo vòng vào cho nàng.
Số sách chàng sao chép dự định trả tiền cưới, ban đầu chỉ được một lượng bạc.
Nhưng có ái thê bên cạnh, nên bán được giá cao.
Nợ nhà đã trả xong, dù bạc mua vòng là nhờ có nàng, nhưng chàng vẫn muốn mua cho thê tử thứ gì đó.
“Đẹp quá.”
Ninh Thất Nguyệt hiểu lòng tướng công, nàng khen ngợi.
“Tên người làm kia, vòng vàng ta muốn, nhanh gói lại.”
Một giọng nam gấp gáp vang lên từ bên ngoài.
Người làm của cửa hàng ngẩn ra, nhìn chiếc vòng trên tay Ninh Thất Nguyệt, nam nhân kia cũng nhìn sang.
You cannot copy content of this page
Audrey Gibb
mình thấy tiền vài tk rồi, cám ơn b
6 tháng
kratos01
Chúc nàng đọc truyện vui vẻ ạ :3
6 tháng
Audrey Gibb
b ơi, check giúp mình, nộp tiền lúc khoảng 4 giờ sáng,142,490 vnd và mình còn 8 vnd từ lần nạp trước là 150 vnd. B xem nạp vào tk giúp mình nha
6 tháng
kratos01
Chào nàng, nàng cho mình xin số ID nhé
6 tháng
Lê Thị Quyên
Ủa hết luôn rồi hả ad?? Hụt hẫng quá zị 😥
1 năm
kratos01
Hết phần 1 nàng ợ, tác giả có p2 là mình làm liền nghen
1 năm
Lê Thị Quyên
Bão chap luôn hả ad 😍😍 mê nhen
1 năm
kratos01
Full luôn rùi nàng ưi <3 <3
1 năm
Liên Nguyệt
làm sao để nạp tiề ad ơi
1 năm
kratos01
bạn liên lạc telegram để admin hỗ trợ bạn nhé.
1 năm