Chương 1: Mì canh suông
21/04/2025
Chương 2: Ảnh gia đình mì sợi
21/04/2025
Chương 3: Chè đậu xanh
21/04/2025
Chương 4: Đậu hủ thúi
21/04/2025
Chương 5: Tương ớt
21/04/2025
Chương 6: Hấp tiểu gà trống
21/04/2025
Chương 7: Chưng bí đỏ
21/04/2025
Chương 8: Đậu nành hầm móng heo
21/04/2025
Chương 9: Hạt dẻ thiêu gà
21/04/2025
Chương 10. Bột củ sen
21/04/2025
Chương 11: Củ cải thiêu thịt
21/04/2025
Chương 12: Xương sườn canh ( đại tu )
21/04/2025
Chương 13: Canh gà
21/04/2025
Chương 14: Khoai tây thiêu thịt bò
21/04/2025
Chương 15: Lạp xưởng chưng cơm
21/04/2025
Chương 16: Nướng hạt dẻ
21/04/2025
Chương 17: Hoa hồng trà sữa
21/04/2025
Chương 18: Măng thiêu thịt
21/04/2025
Chương 19: Dã hành bánh
21/04/2025
Vì đã đồng ý với Ngô Mẫn Hân từ trước, sáng sớm Tạ Thư Vân liền đến mượn xe điện ba bánh của đại bá để chở hàng đến nông trang.
Tương ớt lần này nhiều quá, xe máy điện của cô không chở nổi.
Khi đến nơi, Ngô Mẫn Hân đang ăn sáng. Tối qua có khách đến chơi muộn, nên hôm nay cô ấy dậy trễ hơn thường ngày.
“Tiểu Vân tới rồi à? Ăn sáng chưa? Bên này có bánh bao, lại đây ăn một chút!” Vừa thấy Tạ Thư Vân, Ngô Mẫn Hân đã gọi với giọng thân thiết.
“Tẩu tử chào buổi sáng, em ăn cháo kê rồi, không cần đâu.” Tạ Thư Vân vẫn còn đau họng, buổi sáng cũng chỉ muốn ăn chút gì nhẹ nhàng.
“Cháo kê tốt mà, bổ dưỡng.” Ngô Mẫn Hân gật đầu đồng tình, cũng không ép cô. Tính cách cô ấy là vậy – nhiệt tình đúng mực, không khiến người khác khó chịu.
“Anh em không có ở đây à?” Tạ Thư Vân dừng xe, nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tô Chí Lỗi.
“Hôm qua có tiểu khu đặt một mẻ gà mái già, sáng nay anh ấy dậy sớm để giết gà rồi đem đi giao.”
Nông trang ngoài việc đón khách lẻ, các đơn hàng đoàn mua cũng là nguồn thu quan trọng nên Tô Chí Lỗi rất xem trọng.
Ngô Mẫn Hân dẫn Tạ Thư Vân vào hậu viện, mở kho cho cô lấy đồ và dẫn đến khu vực làm việc để sang chai tương ớt.
“Chị đi ăn sáng đi, em tự làm được rồi.” Tạ Thư Vân và Ngô Mẫn Hân đã quá quen thuộc, không cần khách sáo.
Cô thay đồ lao động, đội mũ, chỉnh lại tay áo rồi bắt đầu đóng gói tương ớt.
Ngô Mẫn Hân không đi ngay mà tranh thủ chụp vài tấm ảnh cô làm việc gửi lên nhóm chat, sau đó mới bưng chén lại vừa ăn vừa trò chuyện.
“Ngươi biết không…” – vừa mở đầu như vậy, Ngô Mẫn Hân đã bắt đầu kể chuyện.
Cô ấy vốn thích tám chuyện, ở nông trang người đến người đi nhiều, lại càng có chuyện để kể. Tuy nhiên, Ngô Mẫn Hân là người có nguyên tắc, không phải ai cũng chia sẻ.
Tạ Thư Vân tính tình tốt, lại kín miệng, hai người tuy không thường gặp nhau nhưng mỗi lần gặp lại là có thể tâm sự rất lâu.
Khi Ngô Mẫn Hân ăn xong chiếc bánh bao cuối cùng, thì Tạ Thư Vân cũng đã sang xong toàn bộ tương ớt.
“À đúng rồi Tiểu Vân, lần trước em làm tương ớt có chụp ảnh không? Nếu có ảnh nguyên liệu hay quy trình thì gửi mấy tấm cho chị, chị chỉnh sửa rồi đăng lên trang công khai của nông trang.”
Trang công khai là do Ngô Mẫn Hân quản lý, thường đăng thông tin sản phẩm và công việc hằng ngày. Văn phong của cô chân thật, dễ đọc và khá thuyết phục.
Tạ Thư Vân gật đầu, nói có ảnh, sau đó mới thu dọn đồ, cởi bỏ đồ lao động.
Hai ngày nay thời tiết oi bức, dù phòng làm việc có máy lạnh thì trán cô vẫn đẫm mồ hôi.
Cô rút khăn lau mặt, rồi đem những túi tương ớt đóng gói cẩn thận xách ra khu bán đặc sản bên phải đại sảnh.
Lúc ấy Ngô Mẫn Hân đang trò chuyện với một vị khách, thấy cô liền gật đầu ra hiệu, rồi chỉ tay về phía bếp.
Trong bếp, đầu bếp và nhân viên phục vụ đang “ăn dưa” – nghĩa đen chứ không phải nghĩa bóng – trên thớt là các loại dưa như dưa hấu, dưa gang, dưa chuột… đều do nông trang trồng.
Họ thấy Tạ Thư Vân liền niềm nở: “Vất vả sáng sớm rồi, lại đây ăn miếng dưa cho mát.”
Tạ Thư Vân nuốt nước miếng, cổ họng vẫn đau nên chỉ rót ly nước ấm: “Hôm qua em bị cảm nhẹ, cổ họng khó chịu, không dám ăn đồ lạnh.”
Mọi người biết sức khỏe cô không tốt nên cũng không ép. Sau khi ăn xong, họ lại quay về làm việc.
Tạ Thư Vân ra đại sảnh thì thấy có người đang trả phòng, người đặt bàn ăn, rồi mấy khách mới đến mua đặc sản.
Người phụ trách quầy hôm nay nghỉ, một mình Ngô Mẫn Hân lo không xuể. Tạ Thư Vân không nói gì, đi thẳng đến hỗ trợ.
Các loại đặc sản của nông trang rất đa dạng: tương ớt, miến khoai lang, dầu mè cay, trứng gà ta… đều là đồ có thể để lâu.
Cô quen thuộc với từng món, lại từng làm bán hàng nên nói chuyện cực kỳ lưu loát, khiến mấy du khách rất hào hứng, mua luôn mấy phần.
Tô Chí Lỗi không chỉ trồng rau củ, trái cây mà còn nuôi heo đen, gà mái, cá tươi… phần lớn cung cấp cho bếp ăn của nông trang, phần còn lại bán cho các nhóm mua chung.
Anh ấy có nhiều mối quen, thường làm việc trực tiếp với các trưởng nhóm, tiền hàng cũng thanh toán thẳng.
Dù hơi rườm rà nhưng không cần lo thiếu khách.
Đặc biệt là mấy năm dịch bệnh, tuy người ta không đi chơi nhưng ăn uống thì không thể thiếu, hàng hóa nhà anh không lo ế.
Tô Chí Lỗi và Ngô Mẫn Hân đều thật thà, bán hàng không đắt, chất lượng lại tốt, nên dần dần nổi tiếng, việc buôn bán càng ngày càng tốt.
Khoảng 10 rưỡi trưa, Tô Chí Lỗi mới về. Trưa nay bếp ăn có nhiều khách nên ăn sớm hơn thường lệ.
Vì Tạ Thư Vân đến chơi, Ngô Mẫn Hân bảo đầu bếp hấp riêng cho cô một con gà trống non – theo phong tục địa phương, mùa hè sẽ hấp gà trống cho trẻ con ăn để “lớn nhanh”.
Tạ Thư Vân dù không còn là trẻ con, nhưng Ngô Mẫn Hân vẫn xem cô như em gái mà đối đãi.
Gà hấp đơn giản với chút xì dầu, thịt mềm ngọt thơm lừng. Tạ Thư Vân ăn một mình hết sạch cả con.
Tô Chí Lỗi có vẻ rất vui, lần giao hàng này anh quen được một giám đốc thu mua của chuỗi siêu thị lớn, người đó rất hứng thú với sản phẩm nông trang, còn hẹn sẽ ghé thăm bàn chuyện hợp tác.
“Đừng lại giống lần trước, ăn uống lấy lòng rồi cuối cùng chỉ đặt một đơn nhỏ, không đủ tiền vốn đâu đấy.” Ngô Mẫn Hân không quá lạc quan.
“Không sao đâu, lần này là người của Ninh Liên – chuỗi siêu thị bản địa lớn nhất ở Ninh Thành. Họ nói nếu đảm bảo chất lượng, có thể ưu tiên cho vào các siêu thị ở Thượng Nguyên huyện.”
Ninh Liên tuy bị cạnh tranh mạnh từ các siêu thị nhập khẩu và chuỗi nước ngoài, nhưng vẫn trụ vững, chứng tỏ có nội lực.
“Bây giờ mua sắm online nhiều, siêu thị phải tìm hàng chất lượng, đặc sản địa phương cũng dễ giữ chân khách, lại tiết kiệm chi phí.”
“Chỉ là chúng ta chưa có giấy chứng nhận hữu cơ, nếu có rồi thì dễ vào siêu thị hơn nhiều.” Tô Chí Lỗi nói đầy hứng khởi.
Ngô Mẫn Hân và Tạ Thư Vân nhìn nhau một cái, không nói gì thêm.
Tạ Thư Vân biết rõ xin giấy chứng nhận hữu cơ không dễ, cô từng giúp Ngô Mẫn Hân nộp tài liệu, cùng nhau đi làm hồ sơ nên rõ từng bước.
Nông trang mới khai thác được vài năm, vẫn còn phần chưa đạt chuẩn, phải chờ thêm thời gian – đất đai không phải nói đạt là đạt.
Nhưng nếu lấy được chứng nhận, không chỉ siêu thị mà cả nhà hàng cao cấp cũng dễ hợp tác.
Tuy không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rõ khó khăn phía trước. Tạ Thư Vân luôn giữ nguyên tắc – giúp được gì thì giúp, nhưng không xen vào chuyện không thuộc về mình.
Còn Ngô Mẫn Hân thì luôn để mặt mũi cho chồng, dù có ý kiến khác cũng đợi lúc riêng tư mới bàn bạc. Tô Chí Lỗi cũng là người biết tôn trọng vợ, chưa bao giờ làm cô mất mặt trước người khác.
Đó chính là cách mà hai vợ chồng họ giữ được tình cảm bền lâu – tôn trọng và bao dung lẫn nhau.
You cannot copy content of this page
Bình luận