Thoát Khỏi Ràng Buộc

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Tôi lập tức gọi cảnh sát và cùng họ đến nhà.

 

Mẹ tôi ra mở cửa với bộ dạng vừa tỉnh ngủ. 

 

Thấy tôi và cảnh sát, bà ta như tỉnh táo hẳn, dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy, các đồng chí công an?”

 

Cảnh sát nói đã nhận được cuộc gọi cầu cứu từ chị gái tôi, trong đó chị nói mẹ tôi đã bán chị ấy đi.

 

Mẹ lập tức kêu oan: “Đồng chí công an, tôi là mẹ mà, sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Con gái lớn của tôi cuối tuần này còn chưa về nhà nữa cơ mà, chắc là ai đó chơi ác thôi.”

 

“Bằng không…” — Bà ta ngập ngừng, tỏ vẻ buồn bã — “Có khi có người báo án giả cũng nên.”

 

Rồi bắt đầu kể lể chuyện mâu thuẫn giữa tôi và bà ta, giả vờ đau khổ như bị oan ức nặng nề.

 

Tôi chẳng thèm để ý, mà bắt đầu tự mình đi tìm trong nhà.

 

Đến trước cửa phòng chị gái tôi, sắc mặt mẹ lập tức thay đổi.

 

Bà ta vội vàng chắn trước mặt tôi: “Em con đang ngủ trong đó, đừng vào làm phiền nó.”

 

Tôi nhướng mày, đẩy bà ta sang một bên, nhanh chóng bước vào phòng.

 

Phòng rất ngăn nắp, không có dấu hiệu gì bất thường.

 

Mẹ tôi tỏ vẻ không vui: “Con định làm gì vậy?”

 

“Không phải mẹ vừa bảo là em trai con đang ở trong này sao?”

 

“À… chắc mẹ nhớ nhầm.”

 

Tôi cười lạnh, mở tủ quần áo ra — quyển sổ tay của chị tôi nằm chình ình trong đó.

 

Mẹ tôi bắt đầu rối loạn.

 

Tôi chất vấn: “Mẹ nói chị con không về nhà cuối tuần này, vậy quyển sổ tay này là sao?”

 

Mẹ còn đang định cãi, nhưng cảnh sát không còn tin bà ta nữa.

 

Sau một hồi tra hỏi, mọi chuyện mới lộ ra.

 

Thì ra mẹ tôi đã bán chị tôi cho cái gia đình mà trước đây bà ta từng giới thiệu cho bọn tôi.

 

Lúc mua nhà cho em trai, bà ta không muốn nó phải gánh áp lực trả góp nên quyết định trả thẳng toàn bộ.

 

Nhưng còn thiếu ba trăm ngàn. 

 

Nhà không đủ tiền, bà ta bèn nghĩ đến vay nặng lãi.

 

Gia đình cho vay nghe nói mẹ tôi có hai cô con gái ưu tú, mà con trai họ lại vừa ra tù, không tìm được vợ, nên đã ra điều kiện: nếu một trong hai chị em tôi chịu gả sang đó thì món nợ sẽ được xóa sạch.

 

Tôi và chị đều không đồng ý. 

 

Nợ nần cộng lãi mẹ đẻ, số tiền đã tăng gấp đôi.

 

Không còn khả năng trả, mẹ tôi đã cưỡng ép gả chị tôi đi để “trừ nợ”.

 

11.

 

Khi tôi và cảnh sát đến nơi, chị tôi đang cầm dao chĩa về phía đám người đó.

 

Thấy chúng tôi, chị thở phào nhẹ nhõm, òa khóc rồi ngã ngồi xuống đất. 

 

Tôi vội vàng chạy tới đỡ chị dậy.

 

Bọn người kia vừa thấy cảnh sát là muốn bỏ chạy, nhưng nhanh chóng bị bắt lại.

 

Mẹ tôi là kẻ chủ mưu, dĩ nhiên không thể thoát tội.

 

Tại đồn, bà ta gào lên nói tất cả chỉ là hiểu lầm, đòi gặp chị tôi.

 

Nhưng chị không muốn gặp mẹ nữa.

 

Sau chuyện đó, chị tôi như tỉnh ngộ, dứt khoát cắt đứt quan hệ với gia đình.

 

Bố tôi thì gọi điện trách mắng hai chị em bất hiếu mỗi ngày — tôi thẳng tay chặn số.

 

Còn em tôi thì đường công chức bị cắt đứt, chỉ đành đi xin việc.

 

Nhưng nó mắt cao hơn đầu, chỉ muốn tìm việc nhẹ lương cao, nên không ai thèm gọi phỏng vấn.

 

Cuối cùng, nó bỏ cuộc, tuyên bố sẽ làm streamer game, rồi cả ngày vùi đầu chơi game ở nhà.

 

Lúc trước mẹ tôi từng khoe khoang: Nhà có nhiều con thì phải làm ra vẻ đối xử công bằng, đừng để con gái phát hiện mình thiên vị con trai.

 

Bố tôi không còn cách nào, đành nuôi nó.

 

Nhưng em tôi quen tiêu xài hoang phí, sau lưng bố tôi lại quay về con đường cá độ online.

 

Càng chơi càng thua, không trả được, nó đi vay tín dụng đen, vay cả lãi suất cao.

 

Cuối cùng không trả nổi, bọn cho vay kéo đến nhà, chặt đứt một bàn tay của nó.

 

Mất một tay, nó ngày nào cũng nổi nóng, oán trời trách đất.

 

Bố tôi sợ bọn đòi nợ, phải dẫn nó về quê trốn.

 

Còn tôi, vì năng lực vượt trội, được công ty điều sang khu vực khác làm quản lý, sự nghiệp ngày càng thăng hoa.

 

Trước khi đi, tôi ghé qua trại giam thăm mẹ.

 

Mặt mẹ tiều tụy, thần sắc mơ hồ. 

 

Vừa thấy tôi, bà ta như muốn lao tới cắn tôi một miếng.

 

“Con quỷ đòi nợ, mày còn dám tới gặp tao? Sao mày chưa chết đi?”

 

“Nếu không phải tại mày, A Thịnh đã có tương lai rực rỡ, tao cũng không phải rơi vào chốn này.”

 

“Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi!”

 

Cho đến tận bây giờ, bà ta vẫn oán hận tôi đã khiến bà ta mất tất cả.

 

Tôi bình thản rời khỏi nơi đó, coi như đã dứt khoát với cuộc đời cũ.

 

12.

 

Một năm sau, chị tôi kết hôn với bạn trai.

 

Tôi đến dự lễ cưới của chị.

 

Kết thúc buổi lễ, chị nắm lấy tay tôi, viền mắt đỏ hoe: “Dao Dao, cảm ơn em.”

 

Tôi ngăn chị nói tiếp.

 

Ngày bé, tôi rất nghịch ngợm, hay gây chuyện, mà lần nào cũng là chị đứng ra nhận lỗi, bênh vực tôi trước mặt người lớn.

 

Khi ấy tôi đã nghĩ, sau này lớn lên, tôi sẽ bảo vệ chị, bảo vệ gia đình.

 

Nhưng không ngờ, càng lớn, số người tôi có thể bảo vệ lại càng ít đi.

 

Tôi quay về thành phố nơi mình làm việc. 

 

Trên phố người xe tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng, lúc đó tôi mới sực nhớ — Tết đã gần đến.

 

Tôi ghé một tiệm thú cưng, mua một chú mèo nhỏ, xinh xắn đáng yêu.

 

Nó chẳng sợ người lạ, vừa về đến nhà đã dính lấy chân tôi kêu “meo meo”, tôi ôm nó vào lòng.

 

Tôi nghĩ, từ giờ, tôi lại có một người thân mới.

 

Hết.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page