Thoát Khỏi Ràng Buộc

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Mẹ tôi khựng lại, giọng trở nên không vui: “Trả tiền, trả tiền, sao các con cứ mở miệng ra là đòi tiền thế? Mẹ nuôi các con bao nhiêu năm, ăn ngon mặc đẹp, có bắt các con trả không? Sao con không hiểu lòng mẹ chút nào?”

 

Nghe vậy, chị tôi lại thấy áy náy, không dám hỏi thêm nữa.

 

Tôi lạnh giọng: “Bớt đóng vai người mẹ đáng thương đi. Rạch ròi chuyện nào ra chuyện đó. Mẹ lấy tiền bọn con mua nhà cho Hà Phát Thịnh là sai. Bằng chứng đã được con sao lưu, xóa không sạch đâu, mẹ tự liệu lấy.”

 

Nói rồi, tôi dứt khoát cúp máy.

 

Chị tôi quay mặt đi, không dám nhìn tôi.

 

Tôi thở dài: “Chị, chuyện này để em lo, chị đừng xen vào nữa.”

 

Chị gật đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.

 

8.

 

Mẹ tôi gọi liên tục hết cuộc này đến cuộc khác. 

 

Tôi ước chừng thời gian rồi bắt máy một cuộc.

 

Vừa nối máy, bà ta đã mắng xối xả: “Dao Dao, mày điên rồi sao? Cả mày với chị mày thông đồng lừa mẹ à?”

 

Tôi đưa điện thoại ra xa, đợi bà ta mắng xong mới chậm rãi nói:”Căn nhà đó con đã đi hỏi rồi. Dạo này giá đang lên, mấy căn khác trong khu đều tăng.”

 

“Căn này bán giá gốc không khó. Con đã gửi số WeChat của bên môi giới cho mẹ rồi, mẹ tranh thủ đi.”

 

Mẹ tôi khựng lại, có vẻ không ngờ tôi hoàn toàn không thèm đáp lại.

 

Bà ta giận dữ: “Con có nghe mẹ nói gì không đấy?”

 

Tôi mở máy tính, vào giao diện tố cáo, chụp màn hình rồi gửi cho bà ta. 

 

Nhận được, bà ta lập tức im lặng, một lúc sau lại dịu giọng: “Dao Dao, mẹ nhất định sẽ trả tiền, con cho mẹ thêm vài ngày được không?”

 

Tôi cười lạnh: “Đợi đến khi hết thời gian công bố kết quả à?”

 

Bà ta ngập ngừng: “Mẹ thật sự sẽ trả, hay là… tụi mình viết giấy nợ nhé?”

 

“Không cần. Chỉ trong hai ngày tới thôi, mẹ đừng kéo dài nữa. Con nói được thì sẽ làm.”

 

Tôi cúp máy, gửi số tài khoản ngân hàng kèm hạn chót.

 

Bao năm qua, tôi sống chắt chiu từng đồng, không ngờ lại là để dọn sẵn cho người khác hưởng.

 

Nghĩ vậy, tôi tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, ra ngoài giải khuây.

 

Mẹ cố tìm tôi nhưng không thấy.

Bố tôi, rồi hết họ hàng nội ngoại gọi đến nổ tung điện thoại, tôi không bắt máy một ai.

 

Cuối cùng, không còn cách nào, mẹ tôi đành phải bán nhà và chuyển khoản lại cho tôi.

 

Khoảnh khắc nhận được tiền, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi cũng chuyển phần tiền của chị lại cho chị ấy.

 

Nhưng điều tôi không ngờ tới là — em trai tôi vẫn bị tố cáo.

 

Mẹ tôi phát điên, đi khắp nơi tìm tôi.

 

Bà ta đến tận công ty tôi, bị bảo vệ chặn lại thì đứng ngay dưới tòa nhà la hét, mắng tôi bất hiếu, nói tôi hại em trai.

 

Gây náo loạn đến mức sếp phải bảo tôi tạm nghỉ để giải quyết việc cá nhân.

 

Tôi bước xuống, bà ta lập tức lao đến tát tôi một cái thật mạnh.

 

“Dao Dao! Mày không có tim à? Tao đã trả tiền cho mày rồi, vậy mà mày vẫn tố em trai của mày?”

 

“Sao tao lại sinh ra thứ con như mày chứ? Đồ nghiệp chướng!”

 

“Tao khổ quá mà… Con trai duy nhất của tao, cũng là đứa có tiền đồ nhất, bị mày phá hỏng hết rồi!”

 

Người xung quanh bắt đầu tụ tập đông dần, có người còn giơ điện thoại quay clip.

 

Mẹ tôi là người rất giỏi tính toán, tôi không tin bà ta đến đây chỉ để mắng chửi.

 

Tôi không muốn để bà ta đạt được mục đích, nên chọn ngay một chỗ đông người, quỳ sụp xuống, ôm lấy chân bà ta mà khóc lóc.

 

“Mẹ, mẹ thật sự muốn lấy tiền của con với chị để mua nhà cho em sao? Bọn con đã làm gì sai mà mẹ đối xử với các con như vậy?”

 

“Vì ba trăm ngàn tiền sính lễ, mẹ còn muốn gả bọn con cho một người vừa ra tù… Mẹ, con xin mẹ, tha cho các con đi…”

 

Mẹ tôi bị tôi gào đến sững người, tiếng mắng nghẹn lại trong cổ họng.

 

Người xung quanh nghe đến mấy chữ ‘chị phải mua nhà cho em’, ‘ba trăm ngàn sính lễ’, ‘ép gả’ thì trợn tròn mắt.

 

Họ thi nhau gõ điện thoại. 

 

Không ngoài dự đoán, mẹ tôi lập tức bị gán mác “trọng nam khinh nữ”.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page