Tôi lạnh nhạt hỏi: “Phát Thịnh thi đậu công chức rồi phải không?”
Mẹ tôi lập tức im bặt.
Một lúc sau, bà ta dè dặt hỏi lại: “Con nghe ai nói vậy?”
Tôi nhướn mày: “Sắp đến giai đoạn công bố kết quả rồi nhỉ? Mẹ thật sự xem bọn con là người ngoài, cái gì cũng giấu.”
“Con không vòng vo nữa. Nếu mẹ không trả tiền lại, thì con sẽ tiếp tục khởi kiện. Sau đó đi tố cáo nó.”
Mẹ tôi hét lên: “Dao Dao, mày dám!? Nó là em trai ruột của mày đấy, sao mày có thể hại nó?”
Tôi cười khẩy: “Hại nó? Không trả tiền mới là hại nó.”
Mẹ tôi im lặng, sau đó bình tĩnh trở lại.
“Vậy thì cứ kiện đi. Mỗi tháng chuyển khoản chẳng được bao nhiêu, con lại không có bằng chứng pháp lý rõ ràng, tòa án sẽ coi như con hiếu thảo cho mẹ thôi.”
“Giỏi thì cứ để tòa phán mẹ phải trả tiền.”
“Còn chuyện thằng bé, mẹ càng không sợ. Nó sống ngoan hiền, chưa từng làm chuyện gì thất đức, xem con tố cáo kiểu gì.”
Lòng tôi trùng xuống — quả nhiên, ngay từ khi tôi bắt đầu chuyển tiền, mẹ tôi đã tính toán tất cả.
Tôi ngừng một chút, rồi nói: “Được. Phát Thịnh ngoan hiền. Vậy còn chuyện nó chơi cá độ online, năm ngoái thua hai mươi ngàn, không nói với mẹ, là do con trả giúp, con vẫn còn giữ đủ bằng chứng.”
“Mẹ đoán xem, có đủ để tố cáo không?”
Mẹ tôi kinh hãi: “Cái gì? Nó chưa từng nói với mẹ chuyện đó!”
Tôi cười khổ: “Con xem nó là em trai, nó coi con là máy rút tiền.”
“Con nói lần cuối: trước khi hết thời gian công bố kết quả, nếu chưa trả tiền, con sẽ đi tố cáo.”
Nói xong, tôi tắt máy, rồi tắt nguồn điện thoại suốt cả đêm.
7.
Tôi không ngờ người đầu tiên tìm đến tôi lại không phải mẹ, mà là chị gái.
Chị nhìn tôi với ánh mắt không tán đồng: “Dao Dao, em thật sự định tố cáo à?”
Tôi đứng dậy rót cho chị một ly nước: “Chị à, chỉ cần mẹ trả lại tiền cho tụi mình, em sẽ không tố cáo.”
Chị im lặng một lúc rồi hỏi: “Em có đủ bằng chứng không?”
Tôi giơ điện thoại lên lắc nhẹ: “Chắc không vấn đề gì, em lưu hết trong máy rồi.”
Chị thở dài, không nói thêm gì nữa.
Tôi tưởng chị đã chấp nhận việc tôi làm, nhưng không ngờ, khi tôi tắm xong đi ra lại thấy chị đang cầm điện thoại của tôi.
Thấy tôi nhìn, chị có chút hoảng loạn, lập tức giấu điện thoại ra sau lưng.
Tôi bình tĩnh nhìn chị: “Chị, em có bản sao lưu, chị có xóa cũng không hết đâu.”
Chị thoáng sững người, rồi mắt đỏ lên: “Xin lỗi, Dao Dao… Mẹ nói là mẹ sẽ trả lại tiền, chỉ cần cho mẹ thêm chút thời gian. Dù gì A Thịnh cũng là em mình, chuyện này nó không biết gì cả, lỡ ảnh hưởng đến tình cảm chị em thì không đáng đâu…”
Tôi thở dài: “Chị nghĩ Hà Phát Thịnh không biết thật sao? Nó là người được hưởng lợi, chị còn nghĩ nó vô tội à?”
“Mẹ đã lừa tụi mình một lần, sao chị còn tin bà ấy? Bà ấy biết chị mềm lòng nên mới sai chị làm chuyện này. Bình thường tụi mình giúp A Thịnh còn ít à? Hiếu thảo với bố mẹ còn chưa đủ à?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì hết.”
Chị tôi vẫn chưa tỉnh táo, cứ mãi tìm lý do để bào chữa cho họ.
Lặp đi lặp lại, tôi mệt rồi.
Tôi lạnh mặt: “Chị muốn làm thánh mẫu là chuyện của chị, đừng lôi em theo.”
“Nếu chị thật sự tin mẹ nói là thật, thì sao không nói với mẹ rằng chị đã xóa bằng chứng, xem bà phản ứng ra sao, xem bà có thật lòng định trả tiền không?”
Tôi cầm điện thoại chị, gọi cho mẹ ngay trước mặt chị.
Mẹ bắt máy rất nhanh: “Giai Tịnh, sao rồi con?”
Chị tôi sững sờ.
“Alo? Giai Tịnh phải không?”
Tôi ngước lên ra hiệu cho chị trả lời.
Chị lắp bắp: “Dạ… là con, mẹ.”
“Chuyện mà mẹ nói với con ra sao rồi?”
“Con… con đã xóa rồi.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt. Em con hồ đồ, chứ con thì không được giống nó. Sau này các con đi lấy chồng, thì em trai mới là chỗ dựa của nhà mình. Em con khá, thì các con mới khá, mới không bị nhà chồng bắt nạt.”
“À còn chuyện mẹ giới thiệu trước đó, người đó dáng vẻ cũng được lắm. Dù từng nông nổi, nhưng giờ đã cải tà quy chính rồi. Con cưới…”
“Mẹ, vậy bao giờ mẹ trả lại tiền cho bọn con?” — Chị tôi cắt ngang.
You cannot copy content of this page
Bình luận