Thoát Khỏi Ràng Buộc

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Tôi không hề lay chuyển: “Mẹ trả lại tiền, thì bọn con sẽ tin.”

 

Thấy tôi chẳng mảy may cảm động, mẹ tôi liền thu nước mắt lại.

 

“Muốn tiền không có, muốn mạng thì có một cái. Số tiền đó coi như là các con trả ơn dưỡng dục đi.”

 

Chị tôi kinh ngạc: “Mẹ!”

 

Mẹ dịu giọng lại: “Nhà mình chỉ có một thằng con trai, các con là chị gái thì không nên giúp em trai một tay sao? Nếu em con không có nhà, làm sao cưới vợ? Mẹ với bố đã cực khổ cả đời rồi, lẽ nào các con muốn tụi mẹ không được bế cháu?”

 

“Đừng đem đạo lý ràng buộc các con nữa. Mẹ với bố có được bế cháu hay không không liên quan gì đến các con cả. Tiền phụng dưỡng các con sẽ không thiếu một đồng, đạo hiếu các con cũng không quên. Nhưng mẹ lấy tiền của bọn con cho Hà Phát Thịnh mua nhà là có ý gì?”

 

Mắt mẹ tôi ánh lên giận dữ: “Mẹ nuôi các con lớn lên, cho ăn ngon mặc đẹp, các con bỏ ra chút tiền thì sao?”

 

“Chút tiền sao? Mẹ có biết mỗi tháng để dành được năm ngàn đó, con phải tiết kiệm thế nào không?”

 

“Không dám đi xe, không dám gọi đồ ăn, trà sữa. Ngày nào cũng mang cơm, trái cây cũng chỉ dám mua loại rẻ tiền. Dù bị bóc lột ở công ty cỡ nào con cũng không dám nghỉ việc.”

 

“Con chỉ nghĩ muốn tiết kiệm thật nhiều để sau này mua nhà, đón mẹ và bố qua ở, không phải sống trong cái phòng trọ tồi tàn này nữa. Vậy còn mẹ thì sao?”

 

“Mẹ lấy tiền của con và chị, đi nuôi Hà Phát Thịnh – cái thằng ăn bám đó! Mỗi ngày nó chỉ biết ru rú trong phòng chơi game, lên nhóm game làm màu, vung tiền của các con như nước. Dựa vào cái gì chứ?”

 

“Con hỏi mẹ, dựa vào cái gì?!”

 

Nước mắt tôi rưng rưng, từng lời chất vấn.

 

Mẹ tôi ngẩn ra, tránh ánh mắt tôi: “Nhưng nó là con trai, con trai thì phải có nhà…”

 

Tôi lau nước mắt, cười khẩy: “Vậy thì nó tự đi mua. Còn tiền của các con, mẹ phải trả lại.”

 

Mẹ tôi tức giận: “Con là chị thì có nghĩa vụ đóng tiền. Mẹ nuôi các con lớn, không phải nuôi không đâu, giờ là lúc các con phải có trách nhiệm rồi.”

 

“Không đời nào! Tốt nhất mẹ nên bán nhà đi mà trả tiền lại, nếu không thì gặp nhau ở tòa án.”

 

Tôi kéo chị bỏ đi khỏi nhà, chỉ còn lại mẹ ngồi trong phòng khách, vẻ mặt méo mó, biến dạng vì tức giận.

 

6.

 

Xuống đến dưới nhà, cuối cùng chị tôi cũng không kìm được mà bật khóc.

 

Hình ảnh người mẹ hiền suốt bao năm nay bị vạch trần, đối với chị là một cú sốc rất lớn.

 

Tôi ôm lấy chị an ủi một lúc, chị lau nước mắt, giọng kiên quyết: “Nuông chiều con chẳng khác nào hại con, mẹ làm vậy là sai rồi.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. 

 

Ban đầu tôi còn lo chị không vững lập trường, nhưng nghe chị nói vậy thì tôi yên tâm rồi.

 

Tôi đến tìm luật sư để tư vấn chuyện này.

 

Luật sư nói với tôi, nếu không có bằng chứng pháp lý, thì số tiền đó rất có thể bị coi là tiền cho tặng, là biểu hiện của lòng hiếu thảo, nên nếu khởi kiện thì khả năng thua kiện là rất lớn.

 

Tôi siết chặt tay. 

 

Chả trách mẹ tôi dám ngang nhiên như thế — bà ta đã tính sẵn là khó mà đòi lại.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định xem việc kiện cáo là biện pháp cuối cùng.

 

Tôi mở điện thoại ra, tình cờ thấy trong nhóm game, em trai tôi đang khoe khoang chuyện đã đậu kỳ thi công chức cả phần viết lẫn phỏng vấn.

 

Mọi người trong nhóm thi nhau chúc mừng, còn đòi em tôi phát lì xì — và nó cũng hào phóng, phát liên tục.

 

Tôi nhíu mày. 

 

Chuyện nó ôn thi công chức, tôi và chị chưa từng được biết, thì ra từ đầu mẹ tôi đã giấu hết.

 

Nghĩ đến đây, tôi nảy ra một ý tưởng.

 

Tôi gửi thư của luật sư về nhà. 

 

Mẹ tôi nhận được, tức giận gọi điện cho tôi.

 

“Dao Dao, chỉ vì chút tiền này mà con muốn kiện mẹ ra tòa sao? Bao nhiêu năm mẹ chăm sóc cho con, con đều coi như không thấy à?”

 

Tôi không trả lời trực tiếp.

 

Bởi vì bố mẹ luôn đứng trên cái gọi là đỉnh cao đạo đức, nếu tôi tranh luận với bà ta, chỉ tổ bị cuốn vào vòng xoáy đó.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page