Thoát Khỏi Ràng Buộc

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Nhìn người đàn ông trong ảnh — thân hình to lớn, gương mặt dữ tợn — tôi nhíu mày.

 

Tôi nhớ hình như người này từng xuất hiện trong bản tin xã hội, dường như từng phạm pháp và bị bắt.

 

Một lúc sau, tôi hỏi: “Mẹ, sau này mẹ định lấy bao nhiêu tiền sính lễ?”

 

“Con gái mẹ ưu tú thế này, đương nhiên là ba trăm ngàn rồi.” Mẹ nói đầy tự hào.

 

Thấy tôi không đáp, mẹ vội chữa lời ngay: “Dao Dao à, số tiền này mẹ không lấy của con đâu, mẹ chỉ giữ giúp thôi, đợi con sinh em bé rồi mẹ trả lại cho.”

 

Lòng tôi lại thêm phần lạnh giá.

 

Tôi thầm cho mẹ một cơ hội cuối cùng.

 

“Mẹ, dạo này con thấy một căn nhà, tiền đặt cọc vừa đúng ba trăm ngàn, hay mẹ đưa con trước nhé?”

 

Mẹ tôi sững lại, giọng hơi vội: “Dao Dao, giờ con mua nhà thì thiệt lắm, trả nợ hàng tháng sẽ rất áp lực. Con trai của bạn mẹ có nhà có xe sẵn rồi, con lấy cậu ta thì sẽ được sống sung sướng.”

 

Tôi cười gượng hai tiếng, nói rằng mình mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

 

Thấy sắc mặt tôi không tốt, mẹ đành về trước.

 

Tôi trùm chăn lại, òa khóc một trận như trút hết uất nghẹn.

 

4.

 

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 

Vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng trách móc của chị gái.

 

“Dao Dao, chị nghe nói tháng này em vẫn chưa chuyển tiền cho mẹ à?”

 

Tôi còn chưa kịp giải thích, chị đã nói tiếp: “Cái lý do công ty làm ăn kém này có thể qua mặt mẹ, chứ không qua được chị đâu.”

 

“Em dạo này có phải tiêu xài hoang phí quá nên mới không có tiền gửi về cho mẹ không?”

 

“Hôm qua mẹ mang đồ tới gặp em, mà em lại lạnh lùng đuổi mẹ về, sao mà em vô tâm thế? Nếu không phải chị gọi cho mẹ, chị cũng chẳng biết mẹ đã lén lau nước mắt.”

 

Tôi im lặng một lúc, rồi hẹn chị ra ngoài gặp mặt.

 

Trong quán cà phê, sau khi tôi kể cho chị nghe về bài đăng kia, gương mặt chị tràn đầy hoài nghi.

 

“Dao Dao, bao năm nay mẹ đối xử với chúng ta còn chưa đủ tốt sao?”

 

“Chỉ là trùng IP thôi mà, chưa chắc đã là mẹ mình. Em chỉ vì chuyện này mà đa nghi, làm mẹ tổn thương như thế thì không nên đâu.”

 

Tôi liền kể thêm chuyện trong nhóm game của em trai.

 

Chị cũng chẳng mấy để tâm: “Cái đó cũng chưa chắc đã thật, có thể chỉ do em nó sĩ diện nên bày trò thôi.”

 

Nhìn dáng vẻ chị như vậy, tôi nhàn nhạt nói: “Chị và anh rể quen nhau cũng ba năm rồi nhỉ, chắc cũng tính đến chuyện kết hôn rồi. Em nghe nói mẹ đòi sính lễ ba trăm ngàn?”

 

Chị ngạc nhiên: “Em nghe từ đâu ra vậy? Ba trăm ngàn thì quá nhiều rồi.”

 

Bạn trai chị là người nhà bình thường, tất nhiên không thể chi nổi ba trăm ngàn.

 

Tôi nhướn mày: “Thật hay không thì về nhà hỏi là biết ngay. Nếu mẹ đã mua nhà, giấy tờ chắc chắn sẽ ở nhà.”

 

Chị mang đầy nghi hoặc đi cùng tôi về nhà.

 

Mẹ thấy chúng tôi về, ngạc nhiên còn hơn vui mừng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

 

Mẹ trách yêu: “Hai đứa cũng thật là, về nhà cũng không báo trước một tiếng. Mẹ chỉ nấu mấy món mà A Thịnh thích thôi.”

 

Nhìn mâm hải sản thịnh soạn trên bàn, chị tôi có phần ngẩn người.

 

Nhà chúng tôi từ trước đến nay luôn tiết kiệm, một bữa ăn xa xỉ thế này chưa từng xuất hiện.

 

Mẹ vội vào bếp lấy thêm hai bộ bát đũa, gọi chúng tôi lại ăn cơm, lại vô tình nhắc đến chuyện hải sản là do bạn mình từ vùng biển gửi đến, không tốn tiền, thấy chúng tôi không thích ăn nên mới không nhắc gì.

 

Nhưng xưa giờ chúng tôi nói không thích ăn, chẳng qua chỉ vì không muốn để nhà phải tốn thêm chi phí mà thôi.

 

4.

 

Ăn cơm xong, chị tôi giành phần rửa bát, em trai ôm điện thoại chui vào phòng.

 

Mẹ tôi định ngồi xuống trò chuyện với tôi, nhưng lại bị cô Vương hàng xóm gọi đi gấp.

 

Tôi liền tranh thủ cơ hội này, đi vào phòng mẹ.

 

Mẹ tôi có một thói quen: những thứ quan trọng đều được cất trong ngăn tủ quần áo.

 

Sổ tiết kiệm, sổ đỏ, hộp trang sức của mẹ đều để trong đó.

 

Chìa khóa giấu dưới đáy chậu hoa.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page