Thoát Khỏi Ràng Buộc

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Có người chỉ trích bà ta, nhưng bà ta chẳng bận tâm.

 

【Không làm thế thì con trai tôi làm sao mua nổi nhà? Đã sinh con trai thì phải có trách nhiệm với nó. Con trai mới là gốc rễ của một gia đình, còn con gái thì trước sau cũng gả đi.】

 

【Những người mắng tôi, chẳng qua là không sinh được con trai, hoặc con gái không đủ hiếu thảo, không chịu đưa tiền, ăn không được thì nói nho không ngọt mà thôi.】

 

Nhìn khu bình luận hỗn loạn, tôi cất điện thoại đi, lòng rối như tơ vò.

 

Dù cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không muốn tin rằng người bình luận đầu tiên kia lại chính là mẹ tôi.

 

Tôi vô thức mở khung chat giữa tôi và em trai, toàn bộ là lịch sử chuyển khoản.

 

Em tôi mới tốt nghiệp, vẫn chưa tìm được việc.

 

Bình thường tôi và chị đều lo em không có tiền tiêu, nên hay gửi tiền cho nó.

 

Trong tình hình này, chắc chắn em tôi không thể tự mình mua được nhà.

 

Nhưng nếu tôi hỏi thẳng, liệu nó có thật lòng trả lời không?

 

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi tham gia nhóm chat game mà em tôi thường chơi – nó là quản trị viên trong nhóm đó.

 

Vừa vào nhóm, mọi người đã ầm ĩ đòi tôi – người mới – phải đăng ảnh. 

 

Tôi chỉnh sửa ảnh mình kỹ lưỡng đến mức ngay cả em tôi cũng không nhận ra.

 

Mỗi ngày tôi cùng họ làm nhiệm vụ, đánh phó bản, dần dần kéo gần khoảng cách.

 

Em tôi trong nhóm rất hào phóng, lì xì, mời trà sữa, bộ dáng y như con nhà giàu.

 

Một lần sau khi tôi cũng gửi lì xì lại, có người trong nhóm ngăn cản.

 

Họ bảo tôi là người mới, lại mới tốt nghiệp, không cần phải lì xì đâu – Tôi tạo hình tượng trong nhóm là một cô gái nghèo mới ra trường chơi game gà mờ.

 

Tôi dò hỏi: 【Anh Thịnh cũng mới tốt nghiệp thôi mà?】

 

Cả nhóm cười ầm lên. 

 

【Thôi đừng lo cho anh ấy, anh ấy có tiền, có nhà có xe có tiền tiết kiệm, khác hẳn tụi mình.】

 

Em tôi giả vờ mắng vài câu, còn tôi thì lạnh cả người.

 

Bố mẹ tôi lương thấp, mỗi tháng chỉ đủ sống, tuyệt đối không có khả năng mua nhà.

 

Trong nhóm, mọi người liên tục ca tụng em tôi.

 

Sau khi được khen một hồi, em tôi lại phát lì xì, rồi nhẹ nhàng giải thích: 【Tất cả là nhờ bố mẹ hỗ trợ.】

 

Hàng loạt từ 【ngưỡng mộ – ghen tỵ】 hiện đầy trong nhóm.

 

Tôi như mất hồn mà thoát khỏi nhóm chat.

 

3.

 

Tôi còn chưa nghĩ xong phải nói với chị thế nào thì cuối tuần đã tới.

 

Mẹ tôi hỏi han đủ điều, bảo tôi về nhà ăn cơm.

 

Tôi nói mình phải tăng ca, từ chối.

 

Mẹ lại quan tâm vài câu, rồi dẫn dắt câu chuyện về tiền lương.

 

Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy mỗi câu mẹ nói đều ẩn chứa sự tính toán.

 

Tôi mãi chưa trả lời, mẹ liền gọi điện sang.

 

Giọng nói quen thuộc vang lên trong tai, khiến tim tôi như bị bóp chặt, cay đắng không chịu nổi.

 

Tôi sợ chỉ cần mở miệng sẽ bật khóc, vội vàng cúp máy.

 

Không lâu sau, chuông cửa vang lên — mẹ tôi xách một đống đồ đứng ngay trước cửa.

 

Thấy tôi ngạc nhiên, mẹ giải thích: “Vừa nãy nghe giọng con không ổn, mẹ sợ con bị ấm ức ở chỗ làm mà không dám nói, nên qua xem con thế nào.”

 

Mẹ tự nhiên bước vào, cất đồ vào tủ lạnh, vừa làm vừa lẩm bẩm.

 

“Đây là xúc xích nhà cậu hai mang cho, ngon lắm đấy.”

 

“Đây nữa, đặc sản dì út gửi từ tỉnh ngoài, con thử đi.”

 

“Rau nhà mình trồng, mẹ cũng mang ít qua.”

 

……

 

Mắt tôi đỏ lên — ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một người mẹ thương con vô cùng.

 

Cất đồ xong, bà kéo tôi ngồi xuống ghế, tỉ mỉ hỏi han tình hình công việc.

 

Tôi chỉ trả lời qua loa, mẹ mỉm cười, trên mặt hiện ra một nụ cười có gì đó kỳ lạ.

 

“Dao Dao có thích ai chưa?”

 

Tôi lắc đầu. 

 

Những năm gần đây, tôi chỉ chú tâm vào công việc, chẳng bận tâm đến yêu đương.

 

Mẹ tôi lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh: “Dao Dao, con xem thử đi, đây là con trai của bạn mẹ, mặt mũi sáng sủa, công việc tốt, gia đình cũng tốt. Hay là hai đứa làm quen thử xem?”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page