Thoát Khỏi Ràng Buộc

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tôi lướt mạng thì thấy một câu hỏi.

 

【Nhà không có tiền, có thể để con gái mua nhà cưới cho con trai không?】

 

Bình luận đứng đầu là: 【Tất nhiên là được rồi, nhà tôi có hai con gái một con trai, mỗi tháng tôi đều bảo con gái chuyển về năm ngàn, nói là để dành cho tụi nó, thật ra tôi lấy mua nhà cho con trai hết rồi. Giờ thì con trai có nhà có xe, sống rất sung sướng.】

 

1.

 

Lúc đọc được bình luận này, tôi cũng không để tâm lắm, chỉ thấy đây lại là trò mưu mẹo của mấy bậc cha mẹ thiên vị mà thôi.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, một tin nhắn WeChat gửi đến khiến tim tôi chùng xuống.

 

【Con gái yêu quý, tháng này có lương rồi đúng không? Con vẫn chưa chuyển khoản cho mẹ đấy nhé.】

 

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ lập tức chuyển năm ngàn qua, nhưng nhớ lại bài đăng vừa thấy, tôi bắt đầu lưỡng lự.

 

Hai con gái một con trai, đúng y chang nhà tôi.

 

Lúc tôi và chị tôi đi làm, mẹ nói sợ người trẻ tụi tôi không tiết kiệm được nên yêu cầu mỗi tháng chuyển về năm ngàn, mẹ sẽ giữ hộ, đợi sau này tụi tôi kết hôn thì đưa lại.

 

Nhà tôi tuy không khá giả gì, nhưng bố mẹ đối xử công bằng với mấy đứa con, chưa từng thiên vị con trai.

 

Ngay cả khi bà nội đôi lúc đối xử không công bằng, bố mẹ tôi cũng sẽ không hài lòng.

 

Vì vậy, tôi và chị chưa bao giờ nghi ngờ gì cả, mỗi tháng đều chuyển khoản đúng hạn.

 

Thấy tôi chưa trả lời, mẹ tôi lại gửi thêm tin nhắn.

 

【Cuối tuần này về nhà đi con, mẹ nhớ con lắm. Dạo trước con tăng ca, gầy đi nhiều rồi, về nhà mẹ nấu món con thích ăn nhé.】

 

Đọc đến đây, tôi bỗng thấy áy náy. 

 

Mẹ đối xử với tôi tốt như thế, vậy mà tôi lại đang suy bụng ta ra bụng người.

 

Tôi vội vàng mở giao diện chuyển khoản, nhưng ngay lúc nhập mật khẩu, IP của bình luận đầu tiên đột nhiên hiện lên trong đầu.

 

Cùng thành phố.

 

Tay tôi chợt khựng lại.

 

Một lúc sau, tôi chần chừ nhắn: 【Mẹ ơi, con để dành bên mẹ được bao nhiêu rồi ạ?】

 

Mẹ tôi phải mất một lúc sau trả lời: 【Ba trăm ngàn, sao vậy con?】

 

【Chỉ là con hỏi vậy thôi ạ, dạo này công ty tình hình không tốt, lương tháng này bị chậm, có lẽ vài hôm nữa con mới chuyển được.】

 

Mẹ lập tức chuyển lại hai ngàn cho tôi.

 

【Không có tiền thì phải nói với mẹ, đừng có một mình chịu đựng. các con trẻ tuổi sống bên ngoài phải chú ý sức khỏe đó.】

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. 

 

Một người mẹ tốt như vậy sao có thể là người trong bài viết cầu cứu kia được.

 

Tôi lập tức hoàn trả khoản chuyển khoản vừa rồi, trong lòng tính toán tuần này về sẽ mua ít quà cho mẹ.

 

2.

 

Sáng sớm hôm sau, chẳng hiểu sao tôi lại mở bài đăng cầu cứu đó ra xem.

 

Dưới bình luận đầu tiên, các câu trả lời đã chất cao như một tòa cao ốc.

 

Có người mắng chửi bà ta, cũng có người tò mò không hiểu làm sao bà ta khiến hai cô con gái vui vẻ tình nguyện chuyển tiền về.

 

Bà ta đắc ý trả lời: 【Nhà có nhiều con thì phải làm ra vẻ đối xử công bằng, không để chúng phát hiện ra mình thiên vị con trai.】

 

【Thậm chí đôi khi còn phải thiên về con gái một chút, như vậy chúng mới tin là mình thật lòng thương chúng.】

 

Đọc tới đây, tim tôi như hẫng một nhịp.

 

Nhà tôi không những không thiên vị con trai, mà còn thiên con gái hơn.

 

Đi đến đâu, bố mẹ tôi cũng luôn miệng nói con gái mới là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ nhất. 

 

Trước mặt họ hàng, tôi và chị luôn là hai đứa con được khen ngợi.

 

Người đó tiếp tục trả lời: 【Sau khi đi làm cũng không thể cứ đòi tiền mãi được, bình thường còn phải hỏi han quan tâm nữa.】

 

【Chuyển khoản không đúng hạn thì có thể nhắc nhở, nhưng nếu con gặp khó khăn về tài chính, cũng nên chuyển lại một ít để an ủi.】

 

Từng chữ, từng câu đều lạnh buốt tâm can.

 

Không ai ngờ được, đằng sau sự quan tâm dịu dàng lại là sự tính toán đầy khéo léo.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page