Về điều này, Mục Kích cũng rất sốt ruột, thậm chí đôi khi còn than phiền với ta.
Ý là ở kinh thành còn có cơ hội chiến đấu, đến nơi này, vùng đất lạnh lẽo xa xôi, ch/ết cũng không biết là ch/ết thế nào.
Trong lòng ta cười khẽ, phải chăng hắn chưa hiểu rõ ý nghĩa của tước hiệu mà hoàng đế ban cho?
Cẩn Vương.
“Cẩn” có nghĩa là cẩn trọng, ý là cần phải nói năng và hành động cẩn thận, không nên tham vọng những thứ không phải của mình.
Nếu tham vọng, hoàng đế sẽ không tha cho hắn.
Mục Kích không phải không hiểu, chỉ là tức giận vì bị đẩy vào tình thế khó khăn.
Ta cười an ủi.
“Vương gia không cần vội, sao không kết giao với vài tướng nhỏ?”
Ta đưa cho hắn một danh sách.
“Những người trên danh sách này đáng để kết giao.”
Mục Kích biết rõ bản lĩnh của ta, vì vậy không bao giờ đối xử với ta như cách thế gian này đối xử với nữ nhân, giữ họ ở nhà, mà thường xuyên đưa ta ra ngoài dạo chơi.
Người khác nghĩ rằng hắn yêu thương ta sâu đậm, nhưng ta biết hắn chỉ là vì đã nhận được lợi ích từ ta.
Những quý nhân mà ta đã giới thiệu cho hắn kết giao ở kinh thành giờ đã có địa vị nhưng không quên hắn, họ thường xuyên gửi tin tức cho hắn, tạo thành một nhóm ủng hộ Mục Kích một cách âm thầm.
Hắn tin tưởng ta trong lĩnh vực này, đương nhiên cũng hy vọng ta có thể giúp hắn thêm lần nữa.
Nhìn thấy danh sách này, Mục Kích lập tức mỉm cười.
“Có thê tử như vậy thật tốt, đa tạ Nhân Nhi.”
“Chúng ta phu thê nhất thể mà.”
Ta cười và dặn dò hắn, sử dụng những người này ở đâu thì chắc chắn sẽ có ích.
Sau khi hắn đi, ta cũng có công việc của mình.
Biên giới liên tiếp tuyết rơi, nhiều nhà dân bị đè sập.
Những năm này cuộc sống khó khăn, dân chúng đã vất vả, nếu không có sự giúp đỡ, e rằng họ không thể sống sót qua mùa đông này.
Ta quản lý kho của vương phủ và của hồi môn của mình, cũng coi như biết cách tạo ra tiền, lúc này lấy một số ra để giúp đỡ dân chúng là phù hợp.
Sửa chữa nhà cửa, phát cháo, ta nhanh chóng nổi tiếng khắp biên cương.
Ban đầu Mục Kích không để ý, nhưng một ngày không biết ai đã nói gì, hắn tức giận trở về.
“Sao vương phi chỉ làm rạng danh bản thân? Trên đường phố dân chúng chỉ biết đến vương phi, không biết đến vương gia!”
Ta tức giận nói.
“Vương gia lại nghĩ ta như vậy sao?”
Ta đẩy hắn ra.
“Chẳng lẽ ngài không tin ta à?”
Hiếm khi ta tỏ ra oan ức, hắn nghe xong liền biết có điều gì đó không ổn, vội vàng an ủi ta, dỗ dành một lúc, ta mới hết giận.
“Vương gia, đây là đất phong của ngài, nếu ngài làm như ta, thì hoàng đế sẽ nghĩ sao?”
Ta nhẹ giọng nói.
“Có ý đồ.”
10
Ta chỉ ra thì Mục Kích lập tức hiểu ra, nếu hắn không xử lý tình hình thiên tai, dân chúng trong đất phong sẽ oán trách và ghét bỏ hắn.
Nhưng nếu hắn xử lý, hoàng đế sẽ có cớ để đối phó với hắn.
Việc vương phi của hắn là ta ra mặt thay thế thì lại khác.
Ta nhân cơ hội nói:
“Vương phi và vương gia là một, dân chúng cảm ơn ta cũng là cảm ơn vương gia.”
Mục Kích bị ta thuyết phục, hắn xuất thân từ hoàng gia, trong lòng vốn dĩ không coi trọng dân thường.
Nếu không phải ta khác biệt với người thường và có một chút địa vị, hắn cũng sẽ không lấy ta làm thê tử.
Việc ta làm có lợi cho hắn và không hại gì, không có gì là không thích hợp.
Ngoài ra, vài tướng lĩnh nhỏ mà ta bảo hắn kết giao đã nhanh chóng nổi lên trong quân đội, và có mâu thuẫn với một quan lớn mới nhậm chức thuộc phe bảo hoàng.
Không lâu sau, lại có lực lượng ngoại bang tấn công biên cương, ta nói với Mục Kích.
“Vương gia, cơ hội đã đến.”
Hắn hớn hở nhìn ta.
“Thật sao?”
“Chỉ cần kế hoạch đúng đắn, trong ba ngày có thể loại bỏ trở ngại.”
Thấy hắn mừng rỡ, ta nhắc nhở.
“Vương gia, không thể để người này ch/ết.”
Hắn hiểu ý ta, nếu giờ thay người mới đến sẽ càng khó xử lý, ch/ết liền hai vị tướng quân thì không ổn.
“Đa tạ vương phi đã nhắc nhở!”
Ba ngày sau, đại tướng quân ở biên giới bị thương, việc quân hàng ngày được giao cho các tướng dưới quyền xử lý.
Hai tháng sau, quyền lực thực sự nằm trong tay Mục Kích.
Khi hắn có quyền lực, việc ta làm càng trở nên thuận tiện, thư từ của ta cũng được gửi đi khắp mọi nơi.
Hầu hết những việc này ta đều không giấu diếm Mục Kích.
“Ta tạo dựng thế lực cho chàng.”
Mục Kích đọc xong, rất vui mừng.
Thậm chí hắn còn xây cho ta một đài quan sát tinh tượng (ngôi sao) ngoài vương phủ.
Ta quan sát các vì tinh tú vào ban đêm, thường xuyên nhắc nhở hắn, hôm đó ta kéo hắn lên đài cao.
“Nếu người ở kinh thành muốn ngài trở về, ngài phải suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi hành động.”
Hắn hiểu ý ngầm của ta, hoàng đế ở kinh thành có bệnh, kết hợp với những gì ta đã nói trước đó, những người huynh đệ của hắn chắc chắn rất muốn lừa hắn quay về, và họ sẽ xử lý hắn trên đường đi.
Ta chỉ vào một ngôi sao trên bầu trời:
“Chàng chính là ngôi sao này, lúc này nhất định phải giấu giếm sức mạnh của mình. Hai năm sau, thiên hạ sẽ hoàn toàn hỗn loạn.”
Ta quay đầu nhìn hắn:
“Ngày chàng thống trị thiên hạ không xa nữa!”
Ánh mắt Mục Kích rực lửa:
“Mong phu nhân giúp đỡ ta!”
Ta nhìn hắn với ánh mắt đầy tình cảm:
“Chỉ mong chàng đừng quên lời thề ban đầu.”
You cannot copy content of this page
Bình luận