Thiên mệnh

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

 

Nàng ta hả hê nhìn ta.

 

“Đắc tội với hoàng hậu tương lai, sau này tỷ sẽ không có kết cục tốt đâu.”  

 

Cô nương ngốc này, hăm hở tới chế nhạo, ta thương hại vỗ vỗ đầu nàng ta.

 

“Muội nhất định phải sống thật lâu đấy.”  

 

Hiếm có đứa trẻ nào ngốc đến vậy.  

 

Ta nói thật lòng mà Lục Oánh Doanh lại nghĩ ta muốn hại mình nên vội vàng chạy xa như con thỏ.  

 

Ngày hôm đó, ta chỉ nhìn Mục Kích một cái từ xa.

  

Hắn đang bận rộn với việc đấu trí với nhị hoàng tử, chỉ gật đầu với ta một cái rồi tiếp tục công việc.  

 

Ta vô cùng thoải mái, trong lúc ăn uống linh đình thì nhìn thấy khí mây tía trong cung tăng lên lại bị khí xám làm mờ.

 

Không đến ba tháng, hắn sẽ đến tìm ta.  

 

6

 

Ba tháng sau, ta sống ẩn dật, không ra ngoài, bên ngoài xảy ra không ít chuyện.  

 

Nhị hoàng tử dâng hiến thần tích và nhận được ân sủng.  

 

Ban đầu Mục Kích được phái đi phía Nam lập công và được trọng dụng, nhưng một vụ án tham ô không xử lý tốt, đã bị phê bình và mất chức.  

 

Thiếu tướng Ngu Hoài, vốn là cánh tay phải của hắn, người con trai duy nhất của nhà họ Ngu vừa mới tìm về không lâu, đã bị đuổi khỏi nhà.  

 

Còn Trương Tuyết Kỳ, người từng được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thái tử phi, không những không thành, mà còn bị hoàng đế nhận vào hậu cung, trở thành một phi tần không lớn không nhỏ.

 

Thế sự thật là vô thường.  

 

Ngày này, ta đã chọn được giờ đẹp, nói với mẫu thân rằng ta muốn ra ngoài lễ Phật.  

 

Dù ta xuất thân từ đạo quán, nhưng mẫu thân không hề thấy có gì không ổn, bà vừa ân cần với Lục Oánh Doanh, vừa đồng ý cho ta đi.  

 

Trước khi đi, ta thấy khuôn mặt tự đắc của Lục Oánh Doanh, mà chỉ cảm thấy buồn cười.  

 

Ta được nha hoàn bao quanh, ngồi lên xe ngựa, đi được nửa đường, đến ngoại ô Kinh Thành thì trời bỗng đổ mưa lớn.  

 

“Tiểu thư, phía trước có lều trà do chùa dựng lên để tránh mưa, chúng ta vào đó tránh mưa được không ạ?”  

 

Đương nhiên là ta đồng ý.  

 

Chưa được một lúc, nha hoàn lại nói với vẻ mặt băn khoăn.

 

“Tiểu thư, bên trong có nhiều nam nhân lắm, e là sẽ gây phiền toái cho tiểu thư.”  

 

Ta muốn thở dài.

 

“Vậy theo ngươi, cái xe ngựa này còn có thể chống mưa được bao lâu?” 

 

Ta cố tình chọn chiếc xe ngựa nhẹ nhàng này vì không chắn được mưa, không phải vì lúc này sao?  

 

Nha hoàn không nói nữa, cẩn thận đỡ ta xuống xe.  

 

Lều trà không nhỏ, nhưng vì trời mưa lớn, mọi người bị mắc mưa nhiều nên nơi đây có không ít người.  

 

Những tháng gần đây, ta được chăm sóc đầy đủ, thân hình và khuôn mặt đều đầy đặn hẳn lên, vì hôm nay quên mang mạng che mặt, khi xuống xe đã thu hút không ít tiếng thở dài.

 

Ta tỏ ra không nghe thấy, cố ý không để ý đến hai ánh mắt trong số đó, mà đứng ở mép lều trầm tư ngắm mưa giữa các nha hoàn bao quanh.

 

Chẳng bao lâu, một nam nhân mặc áo tím cùng với vài hộ vệ tiến đến gần ta.

 

“Có phải là Lục tiểu thư?”  

 

Ta ngạc nhiên quay đầu.

 

“Ngài là…”  

 

Nhìn thấy ngọc bội do Hoàng thượng ban cho treo ở eo hắn, ta ngạc nhiên nói.

 

“Nhị hoàng tử…”

 

Hắn lắc đầu, ra dấu im lặng.  

 

Ta gật đầu, e thẹn hành lễ.

 

“Nhị công tử, tiểu nữ không nhận ra ngài, thất lễ rồi.”  

 

Hắn dường như rất hài lòng với cách xử sự của ta, lập tức lắc đầu, ánh mắt như có tơ trắng lưu luyến vì khuôn mặt của ta.  

 

Dáng vẻ háo sắc này thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng ta không phản ứng, thay vào đó, ta vẫn giữ vẻ e thẹn trò chuyện với hắn.  

 

Đến khi tạnh mưa, hắn đã coi ta như một tri kỷ, muốn đích thân đưa ta lên núi lễ Phật.  

 

Ta e thẹn từ chối:  

 

“Hôm nay trời đã muộn, mẫu thân ở nhà chắc đang lo lắng, có thể gặp được nhị công tử đã là may mắn ba đời của tiểu nữ rồi.”

  

Nói xong, ta vội vàng lên xe ngựa, vuốt vuốt những sợi lông tơ dựng đứng trên cơ thể, sai mã phu quay về phủ, trước khi rời đi, nhẹ nhàng gạt một góc màn xe, không hề nhìn ra ngoài.  

 

Nhưng ta biết, có đôi mắt nào đó chắc chắn đang nhìn về phía này.  

 

Khi trở về phủ, sau khi đã khẽ chào mẫu thân, ta liền trở về tiểu viện của mình, cố ý nhịn một bữa, lạnh lùng nhìn nha hoàn bí mật đặt một số thứ ở góc sân. 

 

Sau đó ta giả vờ bi thương, uống rượu hoa quế, ngắm trăng.  

 

Chưa tới hai canh, đã có một vị khách không mời mà đến.  

 

Mục Kích mang theo hơi ẩm và mùi rượu, nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt ta, hắn trách móc.

 

“Sao vậy, ngay cả nàng cũng muốn nhìn người khác, bỏ rơi ta sao?”  

 

Nghe hắn nói vậy, ta chỉ muốn cười, và quả thực ta đã cười.  

 

“Tam hoàng tử, khi ngài đang quan tâm đến Trương cô nương, sao không nói, bây giờ lại đến đây giả vờ thâm tính với ta?”  

 

Nói xong ta ném cốc về phía hắn và quay lưng bỏ đi.  

 

Chiếc cốc được hắn bắt gọn trong lòng bàn tay, và ngay sau đó, ta cũng bị hắn ôm lấy bằng một tay.  

 

“Hôm nay, nàng đã gặp Mục Hạo à?”  

 

Mục Hạo chính là tên húy của nhị hoàng tử.  

 

Ta vùng vẫy, đồng thời lạnh lùng nói.

 

“Dù sao ngài cũng không định lấy thân báo đáp, có liên quan gì đến ngài?”  

 

“Có liên quan gì đến ta à?” 

 

Dường như Mục Kích cũng tức giận.

 

“Nàng đúng là vô tâm, ta lo nàng ở Thượng thư phủ không được tốt, còn cố ý gửi ám vệ đến làm nha hoàn cho nàng, mà nàng lại nói không liên quan đến ta?” 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page