Thiên mệnh

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

 

Lục Thượng thư chưa kịp mở miệng, thì Lục phu nhân đã vội vàng nói.

 

“Gia đình đó giờ đã tàn, muội muội con quay về làm sao còn đường sống.”  

 

“Hơn nữa, lúc đầu họ cũng không cố ý đổi thân phận hai người. Muội muội của con đã ở bên cạnh ta nhiều năm, bây giờ cứ để con bé ở bên ta đi.”  

 

Lục Oánh Doanh cũng nhìn ta cuống quýt kêu.

 

“Tỷ tỷ, xin tỷ hãy thương xót muội! Muội đã có hôn phu, nửa năm nữa muội sẽ thành thân, nhất định sẽ không làm phiền đến tỷ!”

 

Lời này vừa ra, mọi người càng thêm xấu hổ, bởi vì hôn phu của nàng ta thực ra là của ta.  

 

Ta chắc chắn, chắc chắn vị muội muội giả này trước khi “khởi tử hồi sinh” sẽ không có ý định đối đầu với ta.  

 

Lục phu nhân đã hứa cho ta rất nhiều lợi ích, ta mới “gian nan” đồng ý chấp nhận Lục Oánh Doanh.  

 

Nhà họ Lục tuyên bố với mọi người, ban đầu Lục phu nhân sinh ra là sinh đôi, do sức khỏe ta yếu ớt, đại sư phán quẻ chỉ có nuôi trên núi mới sống sót được, bây giờ đã đến tuổi dậy thì, không lo mất mạng, nên mới đón về nhà.  

 

Tuồng cũ cũng không sao, chỉ cần hiệu quả là được, ta trở thành đại tiểu thư của Thượng thư phủ một cách chính danh.  

 

Có lẽ vì sợ mất mặt, Thượng thư phủ đã chi ra một khoản tiền lớn mời người đến dạy ta kiến thức và lễ nghi.  

 

Ta chăm chỉ học tập trong khuê phòng, Mục Kích lại làm đại sự tại triều đường.  

 

Ban đầu, hắn còn nhớ gửi cho ta một vài món đồ nhỏ, thậm chí hai lần trèo tường vào viện của ta vào ban đêm.  

 

Nhưng theo thời gian, khoảng cách giữa các lần hắn gửi đồ càng lúc càng xa, người cũng không còn xuất hiện.

 

Sau cùng biến mất không tin tức, chỉ có nha hoàn mới của ta là thỉnh thoảng vẫn nhắc đến vị hoàng tử này.  

 

Điều này nằm trong dự đoán của ta, không hề thất vọng.  

 

Mục Kích mới thành công trở về triều, đang được sủng ái, người ta trong thời kỳ thuận lợi thường có mọi thứ trong tay, chỉ cảm thấy mình là thiên tài của thế gian, làm sao nhớ đến một nữ tử nhỏ như ta.  

 

Khi ta gặp lại hắn đã là vài tháng sau, khi hoa trên núi nở rực rỡ .  

 

Ngày sinh nhật của Hoàng đế, nhị hoàng tử dâng lên một phép lạ, được cho là cơn mưa đầu tiên của mùa xuân, thiên đình sấm sét, chẻ ra một tấm bia.  

 

Trên bia viết.

 

“Danh chủ ngàn năm, vạn thọ vô cương.”  

 

Nhị hoàng tử như nhặt được bảo vật, sai người vận chuyển bia từ ngàn dặm xa xôi về để trình tặng trong ngày sinh nhật Hoàng đế.  

 

Hoàng đế vô cùng vui mừng, lập tức ra lệnh ân xá thiên hạ, dân chúng cùng vui.

 

Không biết dân chúng có vui không, nhưng ít nhất, ở bữa tiệc này ta chỉ thấy một bầu không khí u ám, suýt nữa thì không thở nổi.  

 

Ta không chịu nổi nữa, bèn lẻn ra khỏi phòng tiệc của quý phụ, đúng lúc gặp phải đích đại tiểu thư của phủ Tể Tướng, hiện tại là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thái tử phi, Trương Tuyết Kỳ.  

 

Người giống như tên, tướng mạo như ngọc, làn da như tuyết, dáng vẻ và tư thái đều không chê vào đâu được.  

 

Ta nghe những nữ tử trong hậu trạch thầm thì, hoàng đế chưa lập Thái tử, ngoại trừ đại hoàng tử đã qua đời từ sớm, thì hoàng tử nào cũng đều chờ đợi vị tiểu thư này làm chính thê.

  

Mọi người đều cho rằng, cưới được cô gái này, chính là nhận được sự đồng ý của hoàng đế, nắm được thiên hạ trong tay.  

 

Ngay cả phu quân tương lai mà ta đã chọn cũng nghĩ vậy.  

 

Ta nhìn nàng ta thêm vài lần, trong lòng không khỏi thở dài, cô nương này, thật đáng tiếc.  

 

Ánh mắt Trương Tuyết Kỳ nhìn ta có chút thù địch, ta định né tránh nhưng lại bị nàng ta gọi lại.  

 

“Lục cô nương.” 

 

Nàng ta nhẹ nhàng cúi chào.  

“Trương cô nương.” 

 

Ta miễn cưỡng đáp lễ.  

 

“Có thể tiến đến phía trước nói chuyện không?”  

 

“Không cần, chúng ta nói ở đây thôi.” 

 

Hoàng cung chứa đầy bí ẩn và bẩn thỉu, ta không phải kẻ ngốc, nơi công cộng mới là nơi an tâm nhất.  

 

Nàng ta không ngờ ta sẽ trả lời như vậy, sắc mặt hơi gượng, lời muốn nói cũng không thốt ra được.  

 

Dù không mở miệng, thì ta cũng biết nàng ta muốn hỏi gì.  

 

Gần đây là hoàng tử Mục Kích đang có danh tiếng, còn nàng ta là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thái tử phi.  

 

Trong lòng nàng ta, có lẽ đã coi mình như chính thê của Mục Kích.  

 

Còn ta là người được Mục Kích đưa về nhà họ Lục, một cô nương giữa chừng xuất hiện, không phải không có khả năng trở thành phi tần bên cạnh.  

 

Nàng ta đến đây để tìm hiểu thực hư.  

 

Nhưng các cô nương trong gia đình quý tộc da mặt mỏng, nơi này thường xuyên có người qua lại, nàng ta không tiện mở miệng.  

 

Ta thấy không thể cứ đứng đối diện nhau như thế này, nên chủ động nói trước.

 

“Trương cô nương có thanh mai trúc mã không?” 

 

Cô ta nhìn ta với vẻ cảnh giác.  

 

“Ở hoàng cung không phải chỗ cho cô nương, cô nương nên gả cho trúc mã của mình càng sớm càng tốt.”  

 

Ta chỉ muốn khuyên nhủ, nhưng lời này lại chạm vào nỗi đau của nàng ta, nàng ta tức giận đỏ bừng mặt, quay lưng bỏ đi.

 

Sau khi nàng ta đi xa, Lục Oánh Doanh, muội muội giả của tôi đang vốn đang nhìn len ở sau cây, mới tiến lại gần.  

 

“Tỷ có biết trúc mã của Trương Tuyết Kỳ là ai không?”  

 

“Là con của tội nhân! Cả gia đình bị tịch biên, không thể thi cử, chỉ có thể kiếm sống bằng cách sao chép sách để nuôi cả một đại gia đình, tỷ muốn Trương Tuyết Kỳ gả cho hắn ta? Không phải là điên rồi sao!”  

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page