Thiên mệnh

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

 

Chiếc ngọc bội này đã có tuổi, chất liệu tốt, trên đó khắc một chữ “Hoài”, cả chữ lẫn hoa văn đều được khắc rất tỉ mỉ, cho thấy người tặng yêu thương hết mực.  

 

Nhưng nhìn vào quần áo của hắn te tua do trận chiến ban ngày, nhìn các vết chai sần, vết thương cũ trên người hắn, kết hợp với bản lĩnh của ta, chỉ qua những dấu hiệu nhỏ này thì ta biết rằng chiếc ngọc bội này có lẽ không phải dành cho hắn.  

 

Sư phụ thường nói với ta, người tu đạo là tu tâm, tâm là nguồn gốc. 

 

Qua hình dáng để thấy bản chất, mới có thể nhìn thấu vạn vật trên đời, mới hiểu ý nghĩa thực sự của thế gian.  

 

Thấy ta không nói gì, Ngu Hoài sốt ruột.

 

“Không được sao?”  

 

Ta bình thản nói.

 

“Được.”  

 

““Hoài” tức là vùng nước, kham đó là nước phương Bắc, nhân họa, mười ba năm trước, cha nương ngài mất tích trên song Lạc Hà, ta nói có đúng không?”  

 

Ngu Hoài kinh ngạc, ngay cả Mục Kích cũng càng thêm hứng thú.  

 

Ta lại quay chiếc ngọc bội một vòng trong tay, quan sát vận khí của Ngu Hoài, rồi khẽ nhếch môi.

 

“Ngài thực sự muốn biết tung tích huynh đệ của ngài sao?”  

 

“Dĩ nhiên, với ta cha nương có ơn nặng như núi.”  

 

“Được, vậy ta sẽ chỉ cho ngài một con đường rõ ràng.” 

 

Ta yêu cầu hắn viết xuống vài chữ, lại suy luận một hồi.

 

“Huynh đệ của ngài đang gặp nguy hiểm, trong vòng năm ngày ngài phải tới kịp, thì mới có thể cứu được, nếu trễ hơn nửa ngày, chỉ có thể đợi nhận th/i th/ể.”  

 

“Thật sao?”  

 

“Tin hay không tùy ngài.”

  

Ta viết ra vị trí rất xa, Ngu Hoài đi cứu người, chữa bệnh, chăm sóc, nửa tháng cũng không trở về.

 

Không những trễ nải công việc mà còn sẽ ảnh hưởng đến vận khí của hắn, là tốt hay xấu thì phúc họa đan xen.  

 

Hắn không do dự, lập tức xin phép Mục Kích.  

 

“Điện hạ!”  

 

“Đến Lạc thành đã không còn nguy hiểm, ngươi đi đi.”  

 

“Đa tạ điện hạ!”  

 

Sau khi hắn đi, cuối cùng ta cũng có cơ hội được ở riêng với Mục Kích.  

 

Hắn rất quan tâm đến năng lực của ta, thỉnh thoảng hắn hỏi ta, và ta luôn có thể nói ra vài điều, cũng có thể khiến hắn vui vẻ.  

 

Chính vì thế, hắn không còn coi ta như một nữ nhân bình thường, mà trong sự mập mờ còn thêm vài phần kính trọng.  

 

Ta lúc tinh nghịch, lúc hài hước, lúc lại hé lộ chút tài năng, giúp Mục Kích tránh được không ít phiền toái trên đường đi.  

 

Khi chúng ta đến kinh thành, người của hắn ở lại núi điều tra kẻ ám sát và danh tính của ta cũng trở về, lại hỏi qua nhân chứng xác nhận thân phận của ta không sai, hắn mới trực tiếp thừa nhận với ta.

 

“Mạc Nhân, cô nương biết rằng người bỏ rơi và gửi cô nương vào đạo quán không phải là cha nương ruột chứ?”  

 

“Ta biết.”  

 

“Cô nương có muốn cùng ta đến Thượng Thư phủ không?”  

 

Lời này vừa ra, ta liền biết Mục Kích đã làm rõ, ta chính là đứa trẻ bị nhầm lẫn của thượng thư bộ lại nhiều năm trước.  

 

Ta hỏi.

 

“Ngài muốn trốn tránh ân cứu mạng của ta à? Tự ta cũng có thể tìm đến đó.”

  

“Cô nương tự đi, và ta đưa đi làm sao giống nhau được?”  

 

Nói chuyện với người thông minh tốt thật, cả hai chúng ta đều biết mình có ích lợi gì cho đối phương.  

 

Ta muốn dùng hắn để làm bước đệm, lấy lại thân phận của mình.  

 

Hắn cũng thấy ta có ích, có thể sử dụng.  

 

Mối quan hệ này so với những nam nữ mập mờ giữa chúng ta còn đáng tin cậy hơn nhiều.  

 

“Ta vẫn thiệt thòi.” 

 

Ta thở dài.  

 

“Nhân tài như điện hạ ta rất tiếc nuối, ngài không muốn lấy thân báo đáp, ta cũng không muốn làm thiếp, cha nương và ta không mấy tình cảm, e là sớm muộn gì cũng bị họ gả đi, sau này chúng ta không còn duyên phận…”  

 

Ta bị gõ một cái vào đầu, ngẩng lên đối mặt với khuôn mặt nghiêm túc của hắn.

 

“Ai nói chúng ta không còn duyên phận?”  

 

Ha, nam nhân.  

 

Với chỗ dựa là tam hoàng tử Mục Kích, việc nhận người thân của ta diễn ra rất thuận lợi.  

 

Ta và Lục phu nhân có ít nhất sáu phần tương tự, cộng thêm Mục Kích và bằng chứng từ những người hắn mang đến, thân phận của ta không còn gì nghi ngờ.  

 

Ta lập tức được ở lại Thượng thư phủ, chỉ chờ chọn ngày tốt để chính thức nhận tổ quy tông, đổi tên thành Lục Mạc Nhân.  

 

Ta có thể thấy được sự phức tạp trong mắt cha nương, sự lạnh nhạt từ huynh trưởng, cùng sự hoảng sợ và giận dữ trong mắt của vị muội muội đã chiếm lấy vị trí và thân phận của ta trong mười lăm năm.

 

Người khác không quan trọng, nhưng dáng vẻ của vị muội muội giả này có điều đặc biệt.  

 

Tối đó, ta đặc biệt bói một quẻ cho nàng ta, quẻ cực kỳ kỳ lạ.

 

“Đợi đến khi khởi tử hồi sinh, tôn quý vô cùng, đó là mệnh phượng hoàng.”  

 

Ta cũng tự mình bói một quẻ.

 

“Phượng mệnh, có thể bị phá.”  

 

Chết tiệt!  

 

5

 

Thật là thú vị, nếu bây giờ ta diệt vị muội muội này thì số mệnh của ta sẽ hỏng, nếu bảo vệ nàng ta đến chết thì sau này lại có thể có cơ hội thay đổi.  

 

Ta ưu tư nhìn trăng suốt một đêm, sáng hôm sau ăn ba bát cơm lớn. 

 

Nhìn thấy cha và huynh trưởng mới của mình liên tục nhăn mày, kế mẫu rơi lệ, chỉ có vị muội muội giả kia cẩn thận, lâu lâu chỉ dám ngẩng đầu nhìn ta vài cái, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ và phẫn nộ.  

 

Như thể đang nói, ta như thế này không xứng đáng làm tiểu thư của Thượng thư phủ.  

 

Ta chẳng chiều chuộng nàng ta.

 

“Cha, nương.”  

 

Lục Thượng thư nhìn ta.

 

“Có chuyện gì?”  

 

“Có phải muội muội sẽ được gửi đi không ạ?”  

 

“Nhân Nhi!” 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page