Hắn lén lút quan sát ta, bỗng nhiên nói.
“Vậy cô nương có kế hoạch gì cho tương lai không?”
“Kế hoạch ư? Có chứ, suốt bao nhiêu năm này, ta cũng học được ít nhiều kỹ năng sống.”
“Ví dụ, ta có thể biết sau một nén nhang nữa sẽ có mưa.”
Hắn khẽ mỉm cười, rõ ràng không coi lời ta nói ra gì.
Kết quả sau một nén nhang, trời thật sự đổ mưa.
Hắn cúi đầu suy nghĩ gì đó, ta cũng không quan tâm.
“Ngươi hãy nói vài từ bất kỳ đi.”
Ta trêu chọc hắn.
“Ta sẽ xem xem khi nào sẽ có người đến cứu ngươi.”
Hắn vẫn không tin, đại khái nói ra vài từ.
Ta suy đoán một hồi.
“Hôm nay vào giờ Mùi, tuyệt cảnh gặp sinh.”
Giờ Mùi, tức là một canh giờ sau.
Lúc này hắn mới nhìn ta với ánh mắt cười gượng gạo, có lẽ là không tin.
“Không tin à, vậy chúng ta cược một trận, thế nào?”
“Cược cái gì?”
Hắn hơi nhăn nhó, cuối cùng có vẻ hứng thú.
“Nếu ta thắng, tức là ta là người đã cứu mạng ngươi, ngươi lấy thân báo đáp, thế nào?”
“Khụ khụ, cô nương nói đùa rồi.”
“Ta không đùa, ngươi trông rất vừa ý ta, sẽ thật đáng tiếc nếu chúng ta phải chia tay như vậy.”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn không hề biểu hiện gì khác lạ, nhưng ánh sáng hồng quanh thân hắn không thể lừa được mắt ta.
“Nếu cô nương thua thì sao?”
Hắn hỏi.
“Vậy hôm nay e rằng chúng ta xui xẻo nhiều hơn may mắn, sợ rằng phải thành đôi uyên ương số khổ rồi.”
Lúc này hắn mới thực sự nhìn ta.
“Tại hạ Mục Kích.”
“Mạc Nhân.”
Ta đã nhìn ra, hôm nay hắn thực sự không có nguy cơ về sinh mạng, nhưng nếu ta không thể hiện ra chút bản lĩnh, thì làm sao hắn có thể đưa ta đi?
Dù có nghi ngờ về danh tính của ta, có lẽ sau khi cân nhắc hắn chỉ cho ta một ít bạc, coi như là lời cảm ơn đã cứu mạng mà thôi.
Nhưng cái ta muốn không phải chỉ là chút tiền ấy.
Ta muốn hắn làm rõ danh tính của ta, đưa ta đến kinh thành, và gặp gỡ cha nương ruột của mình.
Như vậy ta mới có thể có một thân phận tử tế.
Thế giới này đang rối ren, dân chúng khổ sở, người không có gì chỉ có thể như bèo trôi sông, dạt theo sóng.
Chỉ có những người có căn cơ, thân phận, địa vị, bản lĩnh, mới có thể trở thành người cầm quân bên bàn cờ!
Thiên hạ, số mệnh, đều là như thế!
Đến giờ mùi, bên ngoài hang thực sự có động tĩnh.
4
“Bên này! Đúng là ở đây!”
Bên ngoài có tiếng người reo lên:
“Đúng là gặp quỷ rồi, mấy giờ trước đã tìm qua, sao lúc đó không thấy cái hang này?”
Mục Kích rút đoản đao ở hông, nhìn ta một cái, trước khi những người kia xông vào hang hắn đã lao ra ngoài, chiến đấu với họ.
Ta ẩn nấp trong bóng tối, thưởng thức vẻ đẹp anh hùng của hắn một mình đối mặt chống lại mười người, trong lòng ta vô tư đếm ngược, ba, hai, một, chính là lúc này.
“Điện hạ, thuộc hạ đến muộn!”
Một thời gian, tiếng đao thương va chạm vào nhau không ngừng.
Ta xoa bụng trống rỗng, suy nghĩ về tối nay chắc chắn phải ăn một bữa đại tiệc.
Một lát sau, tiếng binh khí dần lắng, theo sau là tiếng đầu của kẻ ám sát cuối cùng rơi xuống, ta chậm sãi bước ra khỏi hang động.
Người đang nói chuyện với Mục Kích chợt quay đầu nhìn ta, ánh mắt như tia chớp.
Trong lòng ta thầm than, tướng mạo đẹp thật đấy, đầy chính khí và uy phong, là hình mẫu của một vị trung thần lương tướng.
Nếu phò tá một vị minh quân, nhất định sẽ danh bất hư truyền, cũng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí phu quân, chỉ tiếc rằng…
Người thanh niên kia cảnh giác giương kiếm về phía ta.
“Ngươi là ai?”
Ta chưa kịp mở lời, Mục Kích đã ấn kiếm của hắn xuống.
“Ngu Hoài, đừng kích động, chính cô nương này đã cứu ta.”
Ta bước qua mặt đất đầy máu mà tiến lên.
“Ta đã thắng cược.”
Nửa câu sau ta không nói ra, nhưng với ánh mắt chớp chớp, nhắc nhở hắn, nên giữ lời hứa rồi.
Mục Kích bị ta chọc cười, có lẽ đã thực sự xác định rằng ta không phải là người thường, hắn mời ta.
“Cô nương có muốn lên kinh cùng ta không?”
Ta gật đầu.
“Được.”
“Điện hạ?”
Ngu Hoài vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không dám phản đối Mục Kích, hắn nhìn ta như thể ta là gián điệp.
Trải qua nửa ngày, Ngu Hoài vừa giải quyết những rắc rối còn lại, vừa cố gắng ngăn cản ta và Mục Kích tiếp xúc, liên tục khuyên bảo Mục Kích rằng thân phận của ta đáng ngờ.
Thấy dáng vẻ của hắn có lẽ sẽ trở thành trở ngại cho mình, ta chỉ có thể chủ động tấn công.
Khi ăn tối, ta kiên quyết đòi ngồi chung bàn với họ tại quán trọ, đối mặt với Ngu Hoài lạnh lùng, ta nói.
“Ngu công tử, không ngờ ngài lại là con nuôi.”
Ánh mắt của Ngu Hoài càng thêm cảnh giác, hắn không trả lời ta.
Ngược lại, Mục Kích thì thấy thú vị.
“Sao cô nương lại biết?”
“Ừm.”
Ta gật đầu, lời lẽ ẩn ý.
“Về điểm này hắn giống ta, duyên phận với cha nương rất mỏng.”
Ánh mắt Mục Kích nhìn ta càng thêm sâu.
Ngu Hoài không nói gì, nhưng nhìn ta như thể đang nhìn một thầy bói.
Nhìn thấy dáng vẻ cứng rắn và vết sẹo trên tay hắn, trong lòng ta thầm tiếc.
“Thực ra, ta có thể thử, giúp ngài tìm lại cha nương ruột.”
Ngu Hoài hít một hơi dài, cuối cùng có phản ứng, nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên.”
Ta giơ tay ra.
“Ngài có vật gì do cha nương tặng không?”
Hắn lập tức tháo chiếc ngọc bội ở eo.
Ta cầm ngọc bội đó trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
You cannot copy content of this page
Bình luận