Thiên mệnh

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

 

Hắn càng không nhận ra bản thân ngày càng giống một vị vua mê muội. 

 

Trước kia dựa vào lời khuyên của ta, bây giờ lại dựa vào Lục Oánh Doanh.  

 

Hắn say mê trong sự xa hoa, đắm chìm hưởng lạc, bản chất không khác gì phụ hoàng và hoàng huynh của mình.  

 

Hắn không được như nhân dân mong đợi, không thực sự vì lợi ích của nhân dân.

 

Ngược lại còn để Lục Oánh Doanh sử dụng những phát minh kia làm cơ hội để thu lợi từ dân chúng, dưới danh nghĩa là làm đầy quốc khố.  

 

Các quan lại càng giàu, thì dân chúng càng khổ.  

 

Một ngày, Mục Kích cùng Lục Oánh Doanh, giờ là hoàng hậu, đến lãnh cung.  

 

Ta cố ý mặc một bộ quần áo vá đã chuẩn bị sẵn, xuất hiện trước mặt họ, cố gắng tỏ ra buồn bã.  

 

Cuối cùng Lục Oánh Doanh cũng cười, trong những ngày Mục Kích mở rộng hậu cung, tâm trạng nàng ta không tốt, cuối cùng thì tìm được cảm giác cân bằng ở đây, còn nói không ít lời gièm pha ta.

 

Mục Kích tỏ vẻ như còn có tình cảm với ta, nhưng khi ta hỏi “chàng còn nhớ lời thề ban đầu không”, sắc mặt hắn thay đổi.  

 

Ta để mặc họ tự do càn rõ, nhìn ánh sáng quanh họ mà trong lòng ta vui vẻ.  

 

Sau khi họ đi, tiểu cung nữ quỳ trước mặt ta, vô cùng khổ sở: 

 

“Sao thần nữ chịu đựng được sự ủy khuất này chứ?”  

 

Ta cười, vỗ nhẹ đầu nàng ta: 

 

“Lời thề không thể tùy tiện phát ra, và vận mệnh cũng không phải không thay đổi.”  

 

Nàng ta không hiểu ý ta, chỉ là tối đó làm cho ta rất nhiều món ngon, nàng sợ ta giận dữ sẽ không ăn uống đầy đủ.  

 

Ta quan sát các vì sao vào ban đêm, Mục Kích ở trong triều đình, là người đứng đầu thiên hạ, nhưng nghe được chỉ là những gì quần thần nói với hắn.

 

Và những quần thần mà hắn sử dụng lại là những kẻ thấy gió là đảo chiều.  

 

Họ không biết thiên hạ chỉ biết đến thần nữ, nhưng lại không thích vị vua này.  

 

“Đã đến lúc rồi.”  

 

Hắn mới lên ngôi chưa đầy một năm, thiên hạ lại loạn!  

 

Phe nổi dậy xuất hiện ở nhiều nơi, ban đầu Mục Kích nghĩ rằng, những lực lượng lộn xộn này chắc chắn sẽ bị dập tắt sớm thôi.   

 

Nhưng hắn không ngờ rằng, chính quân đội của mình lại nổi loạn trước, phe nổi dậy do Ngu Hoài, bằng hữu cũ của Mục Kích dẫn đầu.

 

Và họ chiến đấu với danh nghĩa là “Thanh Quân Trắc*”.

 

*Thanh Quân Trắc: Nghĩa là loại bỏ các quan phản bội xung quanh quốc vương, chủ yếu có nghĩa là ủng hộ quốc vương và chống lại các quan chức quyền lực, nhưng nó thường được sử dụng bởi những kẻ phản loạn để chiếm đoạt ngai vàng.

 

Ngày phe nổi dậy xông vào cung điện, hắn vẫn không thể tin tại sao mình thất bại nhanh chóng đến vậy!

 

Chỉ đến khi ta mặc bộ trang phục Tân Hoàng xuất hiện trước mặt, hắn bị người ta ép quỳ trước mặt ta, lúc đó mới như tỉnh mộng.  

 

“Là ngươi!”  

 

“Đúng, là ta.” 

 

Ta mỉm cười nhìn hắn.  

 

“Ta đã từng nói, ta không may váy cưới cho người khác.”  

 

Ta nhấc cằm hắn lên: 

 

“Cũng không thích bị người ta qua cầu rút ván.”  

 

“Ngươi, ngươi có trái tim không?”  

 

“Câu hỏi này phải do ta hỏi ngươi chứ?” 

 

Ta cúi xuống nhìn hắn đang quỳ phục bên dưới và cười hỏi:  

 

“Ta đã lên kế hoạch cho ngươi bao năm, cái mà ngươi trả lại cho ta, ta đã nhận được, giờ đến lượt ta trả lại cho ngươi.”  

 

“Ta không tin, ngươi rõ ràng yêu ta sâu đậm, cũng đã, đã uống thần phù của đạo trưởng, mất đi những khả năng đó, tại sao còn…”  

 

Ta nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc rồi vẫy tay về phía sau, một đạo sĩ trẻ tuổi lập tức bước ra từ trong bóng tối.  

 

“Huyền Phù đạo trưởng, ngươi, ngươi cũng phản bội ta! Thần phù ngươi ban cho ta hóa ra là giả?”  

 

Mục Kích tự cho rằng trong ngày sinh nhật của ta, đã khiến ta uống thần phù, làm mất đi “thiên nhãn”, thực ra…  

 

Huyền Phù đạo trưởng cúi người chào ta: 

 

“Sư tỷ.”  

 

Mục Kích trừng muốn rách cả mí mắt: 

 

“Lục Mạc Nhân, tất cả đều là kế hoạch của ngươi!”  

 

“Ngươi cũng tính kế ta mà.”  

 

Ta thở dài, hàng ngày sư phụ nhắc đi nhắc lại với ta 800 lần về “tình kiếp”, còn cố tình nuôi cho ta một đệ tử nhỏ làm tiểu phu quân.

 

Lẽ nào ta không cảnh giác với Mục Kích sao? Ta đâu phải kẻ ngốc. 

 

Nếu “tình kiếp” khó vượt qua, lại là “thiên mệnh”, thì không cần vượt qua nữa, thẳng tay lấp đầy nó và tự mình bước qua đi.  

 

“Nhưng rõ ràng ngươi yêu ta sâu đậm mà!”

 

Ta nhìn hắn một lượt, bước chân phù phiếm, quầng mắt thâm đen: 

 

“Yêu ngươi…” 

 

Còn không bằng nói yêu cái ngoại hình ngươi từng có, còn bây giờ thì… thật lòng yêu không nổi.

 

Nhưng với sự hiện diện của sư đệ và Ngu Hoài cùng những người khác ở đây, nếu nói ra lời thật sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của mình, do đó ta phải nói một cách chính nghĩa:

 

“Tâm ta mang thiên hạ, chứ không phải là nhi nữ tình trường.”

 

Dù sao hắn cũng là người đã cùng ta thành thân nhiều năm, có lẽ hắn đã nhận ra ý đồ của ta, và ngay lập tức bị ta làm cho tức đến mức phun máu ngã xuống đất.

 

“Sức chịu đựng kém thật.”

 

Nhưng hắn vẫn không chịu thua, lớn tiếng hô:

 

“Ngu Hoài, ngươi là hảo bằng hữu của ta, lại chịu khuất phục dưới chân một nữ nhân! Ngươi “Thanh Quân Trắc”, vậy tại sao không phục vụ cho trẫm!”

 

Ngu Hoài lạnh lùng đáp: 

 

“Ta phục vụ vua của ta, không phải ngươi.”

 

Cuối cùng Mục Kích cũng hiểu, Ngu Hoài nói về vua là ta, chính hắn mới là người bị thanh lọc.

 

Ta không còn kiên nhẫn nói thêm với hắn, vẫy tay gọi Ngu Hoài tới gần.

 

Ngu Hoài tiến lên và quỳ một đầu gối trước mặt ta, với vết sẹo do dao để lại trên mặt.

 

“Kéo hắn ta xuống, xử lý theo lời thề đi.” 

 

Ta không thích đêm dài mơ mộng, lời thề ứng nghiệm, hãy thực hiện đi.

 

“Dạ!”

 

Lục Oánh Doanh bị dọa đến ngây người, miệng lẩm bẩm:

 

“Làm sao có thể? Ta mới là hoàng hậu, ta là người xuyên không, làm sao có thể?”

 

“Giả điên cũng không giỏi.” 

 

Ta phất tay: 

 

“Kéo xuống đi.”

 

“Tôi không dám nữa, tôi có ích, tôi thật sự có ích mà!”

 

Điều này ta tin, vì vậy ta chỉ dọa nàng ta một chút.

 

Ta sai người đưa nàng ta đến bộ hình, dùng một ít hình phạt, làm nàng ta sợ hãi tột độ.

 

Từ đây về sau, nàng ta chính là nguồn thu không ngừng của triều đình, ta và Mục Kích không giống nhau, thu lợi không phải cho mình mà là cho thiên hạ.

 

Nếu nàng ta biết nghe lời, ta có thể cho nàng ta sống dễ chịu hơn một chút, nếu không nghe lời, chỉ có thể vắt kiệt rồi xử lý sau.

 

Cuối cùng ta vẫn là nữ nhi, việc lên ngôi tốn một ít thời gian.

 

May là sau khi vào kinh ta đã lên kế hoạch, để lại cho Mục Kích toàn là những kẻ chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, còn những người ở lại bên cạnh mình đều là trung thần tướng giỏi.

 

Ta đã tính qua, năm nay là một năm thuận lợi, thế loạn sẽ được dẹp yên.

 

Ngày đăng quang, ta nhìn xuống triều thần.

 

Thời đại hưng thịnh của ta sắp bắt đầu!

 

– Hết –

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page