Thiên mệnh

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

 

Mục Kích: 

 

“Ta nhất định không phụ lòng phu nhân!”  

 

Ta cười ôm hắn, nhìn ngôi sao đằng sau qua vai hắn, ngôi sao ấy dù nhìn qua có vẻ không nổi bật, nhưng thực tế đã vào vị trí, sắp sửa tỏa sáng rực rỡ!

 

11

 

Hai năm thời gian trôi qua như chốc lát.  

 

Mục Kích đã trở nên mạnh mẽ, danh chính ngôn thuận trở thành vị vương thực sự của biên cương.  

 

Còn tên tuổi của ta đã sớm được truyền tụng trong dân gian, bách tính coi ta như thần nữ, xây đền thờ và dựng tượng, hương khói nghi ngút.  

 

Thỉnh thoảng Mục Kích không hài lòng với điều này, nhưng hắn biết, dù bây giờ là tứ hoàng đệ của hắn là Tân Thái tử giám quốc, nhưng Hoàng đế vẫn còn thoi thóp, nếu lúc này thanh danh của hắn vang xa, chắc chắn sẽ bị triệu hồi về kinh thành để xử lý.  

 

Những ngày này, hắn đã nhiều lần tiếp đón sứ giả đến từ triều đình, đều dùng cớ biên giới có chiến sự và cùng nội ứng ở kinh thành nghĩ biện pháp chu toàn để lách qua, nếu làm quá mức e rằng sẽ không ổn.  

 

Gần đây hắn càng trở nên nóng nảy, thường xuyên tức giận với người hầu, hắn dần trở nên thiếu kiên nhẫn với ta, chỉ là hắn cố gắng kìm nén, luôn hỏi ta khi nào mới có thể nổi dậy.  

 

“Vương gia đừng nóng, có người trong kinh thành còn nóng lòng hơn ngài.”  

 

“Hơn ta à?” 

 

Mục Kích ngay lập tức nghĩ đến.

 

“Vị huynh trưởng kia của ta ấy à?”  

 

Ta rút ra một tờ báo cáo từ trên thư án của hắn:  

 

“Vương gia, vị chỉ huy quân đội cấm vệ mới này, ngài có nhận ra không?”  

 

Mục Kích mất kiên nhẫn: 

 

“Người của Thái tử.”  

 

“Ngài chỉ biết một không biết hai, hắn là người của Mục Hạo.”  

 

Mục Kích lập tức hiểu ra, nhị thứ hai chắc chắn không chịu thất bại như vậy, chắc chắn sẽ có cuộc vùng vẫy cuối cùng.  

 

“Tại sao chúng ta không giúp nhị hoàng tử một tay nhỉ?”  

 

Ta cười rồi cúi một cái thật sâu:  

 

“Chàng chỉ cần chuẩn bị thanh trừng quân phản loạn thôi!”

 

Chỉ vài ngày sau, hoàng đế bất ngờ qua đời, tứ hoàng tử vốn là Thái tử bị hành quyết ngay trong cung, nhị hoàng tử trở thành “vương gia phản nghịch”, nắm giữ triều chính và còn có ý định đối phó với Mục Kích.  

 

Mục Kích đã chuẩn bị từ trước, hắn lập tức nổi dậy, dựng cờ thanh trừ “phản loạn” tiến về kinh thành.  

 

Nhiị hoàng tử cũng không dễ đối phó, hắn bắt giữ gia quyến của nhiều quan trọng thần, đồng thời đe dọa và dụ dỗ họ.  

 

Thiên hạ đại loạn.  

 

Những năm gần đây triều đình thối nát, đế quốc đã lâm vào cảnh nguy cấp từ lâu, còn ta đã là “thần nữ” nổi danh khắp thiên hạ.  

 

Mục Kích có thế lực mạnh nhất, còn có “thần nữ” bên cạnh, đương nhiên trở thành Nhân Hoàng.  

 

Ngày hắn đăng cơ, một khung cảnh thịnh thế!  

 

Ta cũng trở thành hoàng hậu, được mọi người tôn sùng.  

 

Vì có ta, lúc đầu phu thê Thượng thư bị giam giữ một thời gian, nhưng do ta sắp xếp, họ không chịu khổ sở gì.

 

Còn Lục Oánh Doanh thì dù ta đã sai người chăm sóc cẩn thận, nhưng vẫn xảy ra sự cố.  

 

Nàng ta trở về nhà Thượng thư sau khi hòa ly ngay ngày Mục Kích vào kinh.  

 

Lần gặp lại nàng ta sau hai tháng, ta liền biết số mệnh của nàng ta đã định. 

 

Nàng ta thực sự có vài tài năng, thủy tinh, xà phòng, thậm chí là thuốc súng, ta thấy những thứ này cũng khá mới lạ.  

 

Nàng ta thường xuyên tìm cớ đến cung thăm hỏi, vài lần tình cờ gặp Mục Kích, bề ngoài thân thiết với ta như tỷ muội, nhưng trong lại âm thầm chế giễu ta vì đã qua nhiều năm mà chưa có con cái.  

 

Một năm sau khi Mục Kích nắm quyền, vào ngày sinh thần của ta, hắn tổ chức đại yến, trong yến tiệc ta uống khá nhiều.  

 

Mục Kích và muội muội ta cười vô cùng vui vẻ.  

 

Ngày hôm sau, Mục Kích dẫn ta quan sát sao, hỏi năm nay thiên hạ có họa không.  

 

Ta ngẩng đầu nhìn lâu thì nhíu mày: 

 

“Bệ hạ, hôm nay ta không khỏe.”  

 

Mục Kích rất quan tâm ta: 

 

“Truyền thái y.”  

 

Ta chỉ lắc đầu, nhìn vào bầu trời đêm mơ màng.

 

Dường như tâm trạng Mục Kích rất tốt, một ngày kia, hắn dẫn ta xuất cung, tại một quán rượu chứng kiến các học giả đối thơ, hỏi ta người nào có thể sử dụng. 

 

Ta suy nghĩ một lúc lâu, không chắc chắn chỉ ra hai người.  

 

Mục Kích càng thêm phấn chấn.  

 

Sau đó, hắn ít khi đến cung của ta, hắn bắt đầu nghe theo lời khuyên của quần thần và dự định tuyển tú.  

 

Ta đã khóc lóc, nhưng không ích gì, còn bị giam cầm vài tháng với cái danh nghĩa ghen tuông.  

 

Trong thời gian đó, hắn không hề đến thăm ta một lần nào.

  

Đến ngày được giải lệnh cấm, muội muội giả kia tự đắc trước mặt ta.

  

Mục Kích ôm nàng ta: 

 

“Ngươi đã nhiều năm mà không có thai, Mạc Nhân, trẫm đã làm tròn bổn phận với ngươi rồi.” 

 

Ta đã tát hắn vài cái.  

 

Ngay lập tức ta bị đày vào lãnh cung.  

 

Nhưng ta lại cười.  

 

12

 

Ta sống trong lãnh cung rất tốt.  

 

So với trước kia ở Lạc Dương cung còn tự do hơn nhiều.  

 

Thư từ liên tục được gửi đến cung của ta bằng nhiều cách, ta bận rộn mà vui vẻ.  

 

Mục Kích mơ ước ngôi vua nhiều năm, hắn đã kìm nén bấy lâu, một khi giấc mơ thành sự thật, bao nhiêu người có thể giữ được bản chất chứ?  

 

Ban đầu hắn còn khá thông minh, nhưng những năm qua ta đã lên kế hoạch quá nhiều cho hắn, nên phần nào đã làm hắn trở nên lười biếng.  

 

Hắn không hề nhận ra, những “quần thần có thể sử dụng” mà ta chỉ ra cho hắn chỉ có thể chia sẻ gian khổ chứ không thể cùng nhau hưởng thụ, và không có một quan lại nào có thể sử dụng thực sự. 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page