Chương 1: Xuyên Không
19/06/2025
Chương 2: Nguy hiểm
19/06/2025
Chương 3: Về nhà
19/06/2025
Chương 4: Phu quân
19/06/2025
Chương 5: Ngoại hình
19/06/2025
Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm
19/06/2025
Chương 7: Khoai lang
19/06/2025
Chương 8: Tam đệ
20/06/2025
Chương 9: Đòi tiền
20/06/2025
Chương 10: Khám người
20/06/2025
Chương 11: Cứu người
20/06/2025
Chương 12: Khám bệnh (1)
20/06/2025
Chương 13: Khám bệnh (2)
20/06/2025
Chương 14: Nghi ngờ
20/06/2025
Chương 15: Đối mặt
20/06/2025
Chương 16: Thỏa thuận (1)
21/06/2025
Chương 17: Thỏa thuận (2)
21/06/2025
Chương 18: Ngủ ngon
21/06/2025
Chương 19: Công việc đồng áng (1)
21/06/2025
Chương 20: Công việc đồng áng (2)
21/06/2025
Chương 21: Rong biển
21/06/2025
Chương 22: Lý Ngọc Đường
21/06/2025
Chương 23: Kẻ thù
21/06/2025
Chương 24: Bản thiết kế
21/06/2025
Chương 25: Bữa sáng
21/06/2025
Chương 26: Không đến
21/06/2025
Chương 27: Cẩm Nhi
21/06/2025
Chương 28: Tin đồn
21/06/2025
Chương 29: Vu oan
22/06/2025
Chương 30: Lý Nhị Lại
22/06/2025
Chương 31: Tập Yoga
22/06/2025
Chương 32: Góa phụ
22/06/2025
Chương 33: Bạn bè
22/06/2025
Chương 34: Báo thù
22/06/2025
Chương 35: Tin tưởng
22/06/2025
Chương 36: Phương Trì
22/06/2025
Chương 37: Trở về
22/06/2025
Chương 38: Đi học
22/06/2025
Chương 39: Hoài niệm
22/06/2025
Chương 40: Giữ gìn
22/06/2025
Chương 41: Dạy học
22/06/2025
Chương 42: Mối làm ăn
22/06/2025
Chương 43: Tô Hạo
22/06/2025
Chương 44: Cách giải quyết
23/06/2025
Chương 45: Diệp Từ
23/06/2025
Chương 46: Dò hỏi
24/06/2025
Chương 47: Huynh muội
24/06/2025
Chương 48: Hồ nước
24/06/2025
Chương 49: Đá
24/06/2025
Chương 50: Nguyên nhân bệnh
24/06/2025
Chương 51: Tin giả
25/06/2025
Chương 52: Thí nghiệm
25/06/2025
Chương 53: Tìm người
25/06/2025
“Ngọt quá?” Tô Liên Y ngẩn người.
Người đàn ông không thèm nhìn nàng nữa, chỉ cúi đầu rót nước từ ấm trà ra uống, cố gắng rửa trôi vị ngọt vẫn còn vương trong miệng. Thế nhưng vừa định chạm tay vào ấm, đã bị Tô Liên Y nhanh tay giật mất.
Nàng nghiêm giọng, lời nói bật ra tự nhiên, chẳng kịp suy nghĩ: “Buổi sáng bụng rỗng mà uống trà, không những hại dạ dày mà còn ảnh hưởng xấu đến thần kinh. Huống hồ đây lại là trà để qua đêm, càng không được uống.”
Lời vừa dứt, chính Tô Liên Y cũng ngẩn ra. Đối diện một kẻ mà nàng còn chưa rõ là bạn hay thù, quản chuyện này chẳng phải dư thừa lắm sao?
Nhưng hối hận cũng vô ích, đã lỡ miệng thì chẳng rút lại được. Nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng do cái “bệnh nghề nghiệp” kiếp trước còn chưa bỏ được mà thôi.
Nàng ôm ấm trà đi thẳng vào bếp, đổ hết chỗ trà cũ còn sót lại, móc sạch bã trà trong ấm, rồi đổ nước sôi mới vào. Làm xong, nàng bưng trở ra, rót cho hắn một chén đầy, đặt xuống trước mặt như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Xin lỗi nhé, ta quên mất đa phần nam nhân không thích ăn đồ ngọt. Nhưng đường cũng là thứ tốt để bổ sung năng lượng. Tiền trong nhà bị ta tiêu hết là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm và kiếm lại cho bằng được. Bánh khoai lang này… ngươi đành ăn tạm vậy, cứ uống thêm nước cho đỡ ngọt.”
Trải qua những chuyện kinh ngạc từ đêm qua đến sáng nay, người đàn ông nghe nàng nói vậy cũng không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Hắn chỉ lặng lẽ cầm lấy chiếc bánh khoai lang, thứ đồ ăn kỳ lạ mà nàng gọi là bánh khoai lang, rồi tiếp tục ăn.
Nhìn dáng vẻ của hắn thì biết ngay hắn chẳng thích món này chút nào. Vậy mà vẫn nuốt gọn một chiếc bánh, uống cạn một chén nước lớn, rồi lại lặng lẽ ăn tiếp chiếc thứ hai. Từ đầu đến cuối, ngoài lần nhíu mày lúc ban đầu, hắn hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Tô Liên Y cũng cầm lấy một chiếc bánh khoai lang, bắt đầu ăn. Thật ra nàng còn đói hơn hắn nhiều. Tối qua chỉ uống được một bát canh, suốt đêm lại không ngủ mà làm việc quần quật, sức lực đã cạn kiệt từ lâu. Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã sớm kiệt sức ngã quỵ, nhưng với nàng thì vẫn chịu được. Chắc do làm bác sĩ nhiều năm đã rèn cho nàng quen với nhịp sống căng như dây đàn này: ăn, ngủ, thậm chí sống gần như toàn bộ trong bệnh viện. Chính nhờ sự liều mạng đó, nàng đã gặt hái được thành tựu trong chỉ năm ngắn ngủi mà người khác phải mất cả chục năm, thậm chí cả đời mới có thể đạt được.
Chỉ tiếc rằng… cuối cùng nàng lại chết một cách lãng xẹt như vậy…
Nghĩ đến cái chết của bản thân, sóng lòng Tô Liên Y khẽ gợn lên, nét bình tĩnh vốn có cũng theo đó mà dao động. Nàng đặt nửa chiếc bánh khoai lang xuống, cầm chén nước nóng lên, chậm rãi uống từng ngụm để bình tĩnh lại.
Đã được sống lại, thì mọi chuyện trong quá khứ nên buông bỏ thôi.
Người đàn ông ăn xong, chẳng nói một lời, liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Bên cạnh cổng sân đặt mấy món nông cụ, trông nặng nề cồng kềnh, vậy mà vào tay hắn lại nhẹ như không, chẳng khác gì nhặt một cọng rơm.
Tô Liên Y nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần ngoài cổng sân, hàng mày khẽ nhíu lại, trong đầu vẫn quẩn quanh nghi vấn ban nãy. Chỉ qua chuyện nhẫn nhịn ăn đồ ngọt cũng đủ thấy khả năng chịu đựng của người đàn ông này mạnh đến mức nào. Loại nhẫn nhịn này, ngoài số ít người bẩm sinh đã vậy, thì phần lớn đều được rèn giũa qua huấn luyện khắc nghiệt. Rốt cuộc hắn là ai? Thân phận thực sự là gì? Và mục đích hắn tiếp cận nàng là gì?
Nàng nên làm gì bây giờ? Nếu đuổi người đàn ông này ra khỏi nhà, lỡ như chọc giận hắn, liệu có bị hắn trở mặt hãm hại không? Hay là nói hết chuyện này cho cha ruột của thân xác này — Tô Phong? Thôi bỏ đi, với bản lĩnh của Đại Hổ, chưa chắc hắn lộ sơ hở, mà kẻ bị lộ trước e rằng lại là nàng, Tô Liên Y này.
Sau khi thu dọn bát đũa xong, mặt trời đã vượt qua tầng mây, treo lưng chừng giữa bầu trời. Cái se lạnh của buổi sớm đã tan biến, ánh nắng trải xuống khắp sân, đem theo hơi ấm dễ chịu, thoáng chốc xua đi mệt mỏi.
Nàng dụi dụi mắt, vô thức giơ tay lên nhìn, vừa nhìn xong liền giật mình thót tim. Không biết dính từ lúc nào, trên tay nàng lại lấm tấm vệt đỏ. Chẳng lẽ bị thương ở đâu rồi sao?
Nàng lao vội vào phòng soi gương, vừa nhìn liền nổi hết da gà. Thì ra là phấn trắng với son hồng trên mặt nguyên chủ, sau một đêm đẫm mồ hôi, giờ đã lem nhem loang lổ chẳng khác gì mặt hề. Lại nhìn mái tóc, từng lọn bết lại, xõa lòa xòa trên gương mặt tròn trịa, trông xấu đến mức không thể tả. Phối hợp thêm những cái mụn mủ đỏ ửng viền trắng chi chít trên mặt, Tô Liên Y chỉ biết khâm phục khả năng nhẫn nhịn của người đàn ông kia: nhìn bộ dạng “cực phẩm” thế này mà vẫn có thể cắn răng nuốt nổi mấy miếng đồ ngọt mình ghét cay ghét đắng. Thật sự đáng nể!
Bộ quần áo ngoài cùng trên người nguyên chủ nhìn qua thì khá sạch sẽ, rõ ràng là bộ mới mua, chắc là để diện khi tới gặp nhị công tử Lý gia, người tình trong mộng của nàng ta. Nhưng vừa vén lớp áo ngoài ra, Tô Liên Y suýt nữa thì nôn tại chỗ: lớp áo lót bên trong bẩn thỉu đến kinh khủng, mồ hôi, bụi bặm, cả vết ố vàng loang lổ… bốc lên mùi chua hôi không thể tả.
Nàng chẳng còn kiên nhẫn, cũng chẳng còn sức để đun nước tắm. Thôi thì có gì dùng nấy. Nàng ra sân, múc nốt chút nước còn sót lại dưới đáy chum, đổ hết vào thùng tắm rồi cắn răng trút sạch quần áo, lao thẳng vào làn nước lạnh buốt.
Tô Liên Y thực sự không dám soi mình thêm giây nào nữa, chỉ sợ nhìn thêm chút nào lại bị chính thân thể mới này làm cho ghê tởm muốn ói.
Thân hình này tuy béo nhưng da dẻ lại trắng trẻo, mềm mịn như da em bé, coi như trong cái rủi còn có cái may.
Dốc sạch chút sức lực cuối cùng, Tô Liên Y gắng gượng kỳ cọ toàn thân cho thật sạch sẽ. Xong rồi, nàng lại vốc một nắm to bột bồ kết, ra sức vò đầu rửa tóc. Từng vệt nước đen sì theo mái tóc dài mềm mại chảy xuống thùng tắm, thứ nước lúc đầu còn trong vắt, giờ thì đục ngầu, nhìn mà chỉ muốn vứt cả thùng đi.
Dùng khăn lau khô người, thay một bộ đồ lót sạch sẽ xong, nàng có cảm giác như mình vừa được tái sinh.
Chăn gối trên giường đã được thay bằng bộ mới giặt đêm qua, cửa sổ mở toang, cả căn phòng thoáng đãng, sạch sẽ, tràn đầy mùi nắng.
Nhắm mắt lại, bao nhiêu hoảng sợ và mệt mỏi tích tụ suốt hai ngày qua ập đến khiến đầu óc choáng váng. Gần như ngay khi mí mắt vừa khép lại, Tô Liên Y đã chìm vào giấc ngủ mê man.
Cuộc sống nơi đồng quê vô cùng yên tĩnh và dễ chịu. Ban ngày, cả thôn làng chìm trong tĩnh lặng, thi thoảng mới thấy vài đứa trẻ chạy nhảy nô đùa ngoài đường, tiếng cười trong trẻo vang vọng theo bước chân chúng, xa dần rồi tan biến.
Trong sân, một sợi dây phơi đồ căng ngang, treo đầy quần áo sạch sẽ đủ màu sắc. Dưới ánh nắng ấm áp nhưng hơi chói chang, cảnh tượng ấy lại mang theo một vẻ đẹp an yên khó tả.
Tô Liên Y ngủ say như chết, có lẽ vì đã quá mệt mỏi, cũng có thể do lớp mỡ trên người ép vào dây thanh quản, khiến nàng khẽ khàng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Không còn lớp phấn son diêm dúa, gương mặt nàng trở nên trắng trẻo, tròn trịa, an tĩnh như một đứa trẻ. Hàng mi dài khẽ rung động, tựa như cánh bướm đang đậu trên cánh hoa. Đôi môi hồng hé mở, sắc màu trong suốt như ngậm giọt sương.
Ngay cả những nốt mụn thường ngày trông chướng mắt, giờ phút này cũng bất giác làm tăng thêm vài phần ngây ngô đáng yêu.
Mặt trời từ từ nhô lên từ phía đông, rồi trèo dần lên đỉnh đầu, sau đó lại nghiêng về tây mà lặn xuống.
Bất ngờ, cánh cổng sân bị ai đó đẩy mạnh, một gã béo ục ịch, thân hình to gần bằng Tô Liên Y, hùng hổ lao thẳng vào.
“Tỷ! Nhị tỷ! Tỷ đang ở đâu vậy?” Hắn gào lên như bị chọc tiết lợn.
Tô Liên Y lờ mờ nghe thấy có tiếng đàn ông gọi “Nhị tỷ”, nhưng nàng trên có một huynh, dưới có hai muội muội, không có đệ đệ, vậy nên người này chắc chắn không phải đang gọi nàng.
Nàng kéo chăn trùm kín đầu, khó chịu lẩm bẩm một câu: “Ai mà vô ý tứ vậy… nơi công cộng mà la hét ầm ĩ, thật… vô văn hóa…” Vừa lẩm bẩm, nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Người mập mạp kia gọi không ai khác chính là Tô Liên Y.
Khi hắn nhìn thấy sân đầy cờ xí (thực ra là quần áo phơi phấp phới), hắn ngẩn người ra một lát, rồi lập tức hiểu ngay: Chắc chắn là nhị tỷ đã sai gã ngốc kia giặt quần áo. Phải công nhận một điều, giặt cũng sạch ra trò đấy.
Cửa sổ phòng mở toang, cửa chính thì đóng nhưng không cài then, chỉ khép hờ. Dù là ai, bình thường cũng sẽ gõ cửa trước khi vào, thế mà gã mập này lại cứ thế xông thẳng vào, chẳng chút lễ phép.
Nhìn thấy căn phòng bên trong sạch sẽ, gọn gàng, hắn lại sững người ra một lúc, rồi im lặng quay ra sân, đứng ở cổng ngó nghiêng bốn phía: “Chẳng lẽ ta vào nhầm nhà rồi?”
Sau khi chắc chắn mình không đi nhầm, hắn lại hùng hổ chạy vào, vén chăn trên giường lên, thấy rõ người đang ngủ chính là nhị tỷ nhà mình thì mới thở phào, đưa tay đẩy đẩy: “Nhị tỷ, mau dậy đi, giờ này còn ngủ gì nữa? Mau dậy, cha tìm tỷ có chuyện quan trọng đấy!”
Tô Liên Y mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa nhìn thấy trước mặt là gã mập mạp có vài nét giống mình thì sững người ra một lúc, rồi lập tức hiểu ngay, trong mắt thoáng chút cảnh giác: “…Tô Bạch?”
Lão Mã nói, tam đệ của bản thể cũng là một tên vô lại, thân hình béo ú, đầu óc đần độn, tên là Tô Bạch.
“Đúng rồi, nhị tỷ mau dậy đi, cha tìm tỷ có chuyện lớn đấy, làm ăn lớn!”
Tô Liên Y nghi hoặc: “Làm ăn lớn?” Tô gia này ngoài lão đại Tô Hạo ra, những kẻ khác đều là du côn vô lại, thì còn buôn bán gì cho ra hồn?
Tô Bạch gật đầu lia lịa, mặt đầy mỡ nở nụ cười gian xảo: “Phải đó tỷ, có nhà nào đó xui xẻo bị cha chúng ta bám được rồi, sắp có tiền tới tay rồi!”
You cannot copy content of this page
Bình luận