Danh sách chương

Chương 1: Xuyên Không

19/06/2025

Chương 2: Nguy hiểm

19/06/2025

Chương 3: Về nhà

19/06/2025

Chương 4: Phu quân

19/06/2025

Chương 5: Ngoại hình

19/06/2025

Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

19/06/2025

Chương 7: Khoai lang

19/06/2025

Chương 8: Tam đệ

20/06/2025

Chương 9: Đòi tiền

20/06/2025

Chương 10: Khám người

20/06/2025

Chương 11: Cứu người

20/06/2025

Chương 12: Khám bệnh (1)

20/06/2025

Chương 13: Khám bệnh (2)

20/06/2025

Chương 14: Nghi ngờ

20/06/2025

Chương 15: Đối mặt

20/06/2025

Chương 16: Thỏa thuận (1)

21/06/2025

Chương 17: Thỏa thuận (2)

21/06/2025

Chương 18: Ngủ ngon

21/06/2025

Chương 19: Công việc đồng áng (1)

21/06/2025

Chương 20: Công việc đồng áng (2)

21/06/2025

Chương 21: Rong biển

21/06/2025

Chương 22: Lý Ngọc Đường

21/06/2025

Chương 23: Kẻ thù

21/06/2025

Chương 24: Bản thiết kế

21/06/2025

Chương 25: Bữa sáng

21/06/2025

Chương 26: Không đến

21/06/2025

Chương 27: Cẩm Nhi

21/06/2025

Chương 28: Tin đồn

21/06/2025

Chương 29: Vu oan

22/06/2025

Chương 30: Lý Nhị Lại

22/06/2025

Chương 31: Tập Yoga

22/06/2025

Chương 32: Góa phụ

22/06/2025

Chương 33: Bạn bè

22/06/2025

Chương 34: Báo thù

22/06/2025

Chương 35: Tin tưởng

22/06/2025

Chương 36: Phương Trì

22/06/2025

Chương 37: Trở về

22/06/2025

Chương 38: Đi học

22/06/2025

Chương 39: Hoài niệm

22/06/2025

Chương 40: Giữ gìn

22/06/2025

Chương 41: Dạy học

22/06/2025

Chương 42: Mối làm ăn

22/06/2025

Chương 43: Tô Hạo

22/06/2025

Chương 44: Cách giải quyết

23/06/2025

Chương 45: Diệp Từ

23/06/2025

Chương 46: Dò hỏi

24/06/2025

Chương 47: Huynh muội

24/06/2025

Chương 48: Hồ nước

24/06/2025

Chương 49: Đá

24/06/2025

Chương 50: Nguyên nhân bệnh

24/06/2025

Chương 51: Tin giả

25/06/2025

Chương 52: Thí nghiệm

25/06/2025

Chương 53: Tìm người

25/06/2025

Chương 54: Thăm đêm

26/06/2025

Chương 55: Bị sốc

26/06/2025

Chương 56: Bọ cạp

26/06/2025

Chương 57: Rượu thuốc

26/06/2025

Thiên Kim Danh Y

Chương 46: Dò hỏi

Chương trước

Chương sau

Trong gian phòng riêng yên tĩnh, hai người chậm rãi thưởng thức những món ăn tinh tế, mỹ vị bày kín cả bàn, bên cạnh còn có một thiếu nữ trẻ thì đang gảy đàn tỳ bà, tiếng đàn ngân nga thanh thoát, món ăn lại vừa miệng, thật chẳng khác nào chốn phồn hoa nhân gian.

Tô Liên Y nhẹ tay đặt một thỏi bạc vụn, ước chừng một hai lạng ở mép bàn, dịu giọng nói: “Cô nương, đủ rồi, lui ra đi.”

Một hai lạng bạc này chính là phần thưởng.

Cô nương kia ôm đàn đứng dậu, hành lễ cảm tạ rồi khéo léo nhận bạc. Sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, khép cửa cẩn thận.

Ngoài cửa đã có sẵn nha hoàn đứng hầu.

Dưới chân là thảm nhung mềm mại, bước lên êm như mây. Trên tường treo đầy thư pháp và tranh vẽ của danh gia (Người nổi tiếng), cảnh sơn thủy hùng vĩ. Lưu ma ma đi theo sau cứ ngơ ngẩn nhìn quanh, lòng thầm cảm thán: Bây giờ mới hiểu vì sao người ta vì tiền mà bất chấp mọi thứ. Quả thật, có tiền, chuyện gì cũng dễ.

Cũng khó trách bà ta ngạc nhiên đến thế. Dù là người hầu cận bên phu nhân Lý gia, nhưng từ trước đến nay Lưu ma ma chỉ quanh quẩn trong hậu viện, chưa từng bước chân vào những nơi phồn hoa thế này.

Tô Liên Y khẽ rót thêm rượu cho Lưu ma ma, rồi mỉm cười hỏi: “Lưu ma ma, chuyện bên nhà huynh ta, hẳn ma ma cũng biết cả rồi?”

Lưu ma ma đương nhiên hiểu rõ, cũng biết Tô Liên Y bỏ công bỏ của mời mình ra đây là vì cớ gì. Bà ta đáp gọn: “Ta biết.”

Nói thế, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an: Một bên không dám phản chủ, một bên lại tham luyến phú quý trước mắt.

Tô Liên Y gật đầu, ánh mắt thoáng nghiêm lại: “Chuyện này, là do phu nhân quyết, hay do nhị thiếu gia ra lệnh?

Lưu ma ma buột miệng: “Là nhị thiếu gia…”

Vừa dứt lời đã tự trách mình lỡ miệng. Khổ nỗi từ lúc bước chân vào Phong Thiện Lâu này, bà ta cứ như kẻ đang mơ, tâm trí lơ đãng, lại lo muốn xóa sự nghi ngờ của phu nhân nên thành ra nói thật mất rồi.

Tô Liên Y nhìn vẻ mặt hối hận của Lưu ma ma mới hiểu ra mọi chuyện. Quả nhiên, vẫn là Lý Ngọc Đường giở trò. Nàng đã đoán được tám chín phần, bây giờ mới xác nhận.

Nàng lại rót thêm rượu cho Lưu ma ma, nhưng lần này Lưu ma ma đã không dám uống nữa, sợ bản thân mất cảnh giác lại buột lời thêm điều khác.

Tô Liên Y cười như không cười, giọng ôn tồn mà khiến người nghe lạnh sống lưng: “Lưu Ma ma, nơi này không có người ngoài, chúng ta nói vài lời riêng có gì sai chứ? Nhị thiếu gia ngừng nhập rượu của Xưởng rượu Tô gia, là vì ta sao? Nhưng gần đây ta không đặt chân tới Lý phủ nữa rồi, sao trước kia không ngừng, mà giờ lại ngừng?

Câu hỏi này, chính là mối nghi ngờ nàng đã cất giữ trong lòng bấy lâu.

Lưu ma ma nghe vậy, khó xử cúi đầu, thoáng ngập ngừng rồi đáp khẽ: “Chuyện này… chuyện này thì ta thật sự không rõ. Tin tức vừa truyền ra, phu nhân nhà ta cũng kinh ngạc.”

Tô Liên Y cụp mắt, ngón tay khẽ gõ lên thành chén, im lặng chốc lát. Nghĩ lại từ trước đến nay Lý phủ vẫn nhập rượu từ Tô gia đều đặn, phần nhiều là nể mặt cha nàng. Nay bỗng dưng tạm ngưng, chẳng lẽ… bên lão gia đã xảy ra chuyện?

Nàng ngẩng mắt, giọng ôn hòa nhưng ẩn chứa dò xét: “Gần đây, thân thể lão gia vẫn khỏe chứ?”

Lưu ma ma thấy Tô Liên Y không hỏi thêm chuyện Nhị thiếu gia nữa thì cũng thở phào, bèn khẽ thở dài: “Lão gia xưa nay vốn mang bệnh trong người, năm nay bệnh càng thêm nặng, ban đêm cũng khó chợp mắt, phu nhân vì thế mà lo lắng không nguôi.”

Ăn lộc thì phải trung thành, nhưng chuyện này không dính líu tới rượu Tô gia nên bà ta cũng không giấu giếm, sẵn lòng nói ra đôi điều về tình hình trong Lý phủ.

Tô Liên Y cau mày, trong lòng thầm nghi hoặc: Bệnh cũ của Lý lão gia nàng cũng biết, chẳng phải chuyện mới mẻ gì, nhưng sao đúng lúc này lại để mặc cho Lý Ngọc Đường ngừng nhập rượu của Tô gia?

Nàng khẽ hỏi thêm, giọng vẫn dịu dàng: “Vậy lão gia hiện giờ chỉ ở nhà tĩnh dưỡng thôi sao?”

Lưu ma ma gật đầu chắc chắn: “Ừ, vẫn ở trong phủ, chưa từng ra ngoài.”

Tô Liên Y chau mày càng sâu hơn, giọng nghiêm lại: “Nhị thiếu gia ra lệnh ngừng nhập rượu của Tô gia. Vậy sau đó, Nhị thiếu gia còn làm gì khác không?

Nghe hỏi tới đây, Lưu ma ma thoáng biến sắc, vẻ cảnh giác lập tức hiện rõ, giọng cũng có chút lúng túng, vội vã xua tay: “Liên Y cô nương, xin ngươi đừng làm khó lão thân. Ta cũng chỉ là kẻ bán mình hầu hạ trong Lý phủ, có một số chuyện… ta không thể nói cho ngươi biết…”

Tô Liên Y bỗng bật cười, nụ cười sâu xa khó đoán: “Lưu ma ma sợ ta nổi giận, tìm đến tận cửa Lý phủ mà đòi lý lẽ sao? Nếu ta thật sự là hạng người đó, vậy cần gì phiền ma ma phải xa xôi lặn lội tới tận Phong Thiện Lâu này?”

Nàng ngừng một chút, giọng nói bỗng trở nên lành lạnh: “Năm mươi bước hay một trăm bước, có khác gì nhau đâu?”

Ý của nàng rất rõ: Lưu ma ma đã lỡ nói ra chuyện Nhị thiếu gia, thì đã thành tội rồi, nhiều hay ít, cũng chẳng khác gì.

Lưu ma ma nghe thế, toàn thân thoáng run lên, lúc này mới như bừng tỉnh: Từ bao giờ, Tô Liên Y đã thay đổi đến thế này?

Bà vẫn còn nhớ lần trước gặp nàng, Tô Liên Y suýt chút nữa bị nha hoàn Thúy Nhi đánh chết. Vậy mà bây giờ lại có thể ung dung, mạnh mẽ đến vậy. Từ đầu đến cuối, nàng chưa hề cao giọng một lời, nhưng thế chủ động vẫn cứ nằm gọn trong tay nàng. Không chỉ nhờ bạc tiền, mà còn ở cái khí thế không ai bì kịp!

Bên ngoài Phong Thiện Lâu, lão Mã đầu lần đầu tiên cảm thấy lưng mình cũng cứng cáp, thẳng lên lạ thường. Con lừa kéo xe dường như cũng cảm nhận được sự kiêu hãnh của chủ, bước đi oai vệ, đầu ngẩng cao, dáng vẻ chẳng khác gì con hạc lạc giữa bầy gà, đơn độc mà lại oai phong lạ thường.

Hơn một canh giờ sau, Tô Liên Y và Lưu ma ma bước ra. Tô Liên Y vẫn giữ nét bình thản, môi khẽ nở nụ cười như gió xuân, trái lại, sắc mặt Lưu ma ma lại tái nhợt, thần sắc không được tốt. Khi đỡ bà ta lên xe, vì loạng choạng mà suýt nữa trượt ngã.

Khi Tô Liên Y vừa định bước lên xe, nàng chợt cảm giác có một ánh mắt cứ dõi theo mình không rời. Tò mò, nàng ngẩng đầu nhìn lên Phong Thiện Lâu. Quả nhiên, ở một khung cửa sổ trên lầu ba, có một nam tử tuấn tú, khoác trên người áo lụa tím, một cánh tay tùy ý tựa lên bậu cửa, thân mình hơi nghiêng, đôi mắt đào hoa lười biếng nhưng chăm chú, nhìn chằm chằm về phía nàng.

Tô Liên Y khẽ nhíu đôi mày liễu, trong lòng khó hiểu. Nàng đã tự nhìn dung mạo mình trong gương, tuy coi như cũng ưa nhìn, nhưng tuyệt đối không đến mức khuynh quốc khuynh thành, làm sao có thể lọt vào mắt một vị công tử phong lưu, giàu có như thế này? Chẳng lẽ… hắn nhận lầm nàng với “nguyên chủ” trước kia?

Phiền phức thật. Nàng sống lại trong thân xác này, thế mà lại chẳng có chút ký ức nào vốn thuộc về nó .

Vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt ấy, Tô Liên Y chỉ khẽ cúi mình thi lễ về phía nam tử áo tím trên lầu ba, rồi thong thả lên xe lừa. Con lừa đã nổi danh suốt đêm nay lại lộc cộc lộc cộc, chở nàng rời khỏi Phong Thiện Lâu.

Trong gian phòng thượng hạng lầu ba Phong Thiện Lâu, một nam tử áo trắng — chính là Lý Ngọc Đường — hơi nghiêng người, khẽ hỏi vị công tử phong lưu, nổi danh là tam công tử Diệp gia, cũng là đệ nhất phú hộ Kinh thành: “Diệp huynh đang nhìn gì vậy?”

Thấy chiếc xe lừa đã đi xa, Diệp Từ cũng quay người lại, khẽ nhướng mày kiếm, cười nói: “Vừa thấy một cô nương thú vị, phong thái ung dung, đĩnh đạc chẳng kém gì những quý phu nhân trong kinh, vậy mà lại đi xe lừa tới đây.” Nói đến đây, chính hắn cũng bật cười khẽ.

Lý Ngọc Đường nghe vậy cũng lấy làm lạ, bước tới bên cửa sổ nhìn theo, chỉ thấy bóng xe lừa mờ mờ khuất dần nơi phố.

“Bổn công tử quen thuộc đất Nhạc Vọng này như lòng bàn tay, kẻ đến Phong Thiện Lâu ăn uống, mười người thì chín ta đều biết mặt. Thế mà đây là lần đầu tiên thấy có người đi xe lừa tới Phong Thiện Lâu.”

Diệp Từ khẽ bật cười khinh miệt: “Quê thì vẫn là quê thôi! Lắm phú hộ nông dã, có chút bạc liền thích phô trương. Chứ bọn quý tộc trong kinh thành sớm đã chán ngấy xe ngựa xa hoa, thỉnh thoảng muốn đổi vị, cưỡi xe lừa dạo phố cũng là chuyện thường.”

Dù là Lý Ngọc Đường người xưa nay vẫn thanh nhã, ít vướng bụi trần, cũng không khỏi ánh lên tia giận trong đáy mắt. Diệp Từ rõ rành rành đang khinh thường cả huyện Nhạc Vọng này, chẳng khác nào khinh rẻ luôn cả con người nơi đây. Thật đáng giận!

Nhưng rốt cuộc vẫn là thương nhân, nghĩ đến việc muốn dựa vào Diệp gia để chen chân vào thị trường phương Bắc, Lý Ngọc Đường đành nén giận, quay về chỗ ngồi.

“Phong tục mỗi nơi mỗi khác mà thôi. Huyện Nhạc Vọng tuy không phải thành lớn phồn hoa, nhưng xưa nay có lịch sử lâu đời, chịu ảnh hưởng của các bậc danh nhân qua các triều đại, làm việc luôn khiêm tốn, không thích phô trương.” Dù vậy, hắn vẫn không nhịn được, len lén đấu lại vài câu.

Diệp Từ cong môi cười tà, uống cạn chén rượu ngon: “Phong tục nhân tình gì ta chẳng quan tâm. Thôi, bàn chuyện làm ăn đi, làm cho xong còn về báo cáo với lão gia nhà ta nữa.”

Trước này Lý Ngọc Đường nào đã phải chịu thiệt thế này? Nhưng vì chuyện làm ăn, hắn chỉ đành nghiến răng nuốt giận, bắt đầu bàn bạc việc hợp tác với người Diệp gia phái đến. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm: nhất định phải khiến sản nghiệp Lý gia lớn mạnh, để sau này còn khiến họ tự hào.

Mà cùng lúc ấy, ở một nơi khác.

Chiếc xe lừa chở Tô Liên Y trước tiên dừng lại ở cửa sau Lý phủ, đưa Lưu ma ma về an toàn, rồi lại lập tức quay đầu trở về thẳng thôn Tô gia ngay trong đêm.

Quãng đường ấy, Tô Liên Y sắp xếp lại những gì vừa nửa dụ nửa ép hỏi được từ miệng Lưu ma ma, lặng lẽ gỡ rối từng mối manh mối từ những chuyện lặt vặt gần đây trong Lý phủ, cuối cùng trong lòng cũng đã có các giải quyết.

Hết Chương 46: Dò hỏi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page