Danh sách chương

Chương 1: Xuyên Không

19/06/2025

Chương 2: Nguy hiểm

19/06/2025

Chương 3: Về nhà

19/06/2025

Chương 4: Phu quân

19/06/2025

Chương 5: Ngoại hình

19/06/2025

Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

19/06/2025

Chương 7: Khoai lang

19/06/2025

Chương 8: Tam đệ

20/06/2025

Chương 9: Đòi tiền

20/06/2025

Chương 10: Khám người

20/06/2025

Chương 11: Cứu người

20/06/2025

Chương 12: Khám bệnh (1)

20/06/2025

Chương 13: Khám bệnh (2)

20/06/2025

Chương 14: Nghi ngờ

20/06/2025

Chương 15: Đối mặt

20/06/2025

Chương 16: Thỏa thuận (1)

21/06/2025

Chương 17: Thỏa thuận (2)

21/06/2025

Chương 18: Ngủ ngon

21/06/2025

Chương 19: Công việc đồng áng (1)

21/06/2025

Chương 20: Công việc đồng áng (2)

21/06/2025

Chương 21: Rong biển

21/06/2025

Chương 22: Lý Ngọc Đường

21/06/2025

Chương 23: Kẻ thù

21/06/2025

Chương 24: Bản thiết kế

21/06/2025

Chương 25: Bữa sáng

21/06/2025

Chương 26: Không đến

21/06/2025

Chương 27: Cẩm Nhi

21/06/2025

Chương 28: Tin đồn

21/06/2025

Chương 29: Vu oan

22/06/2025

Chương 30: Lý Nhị Lại

22/06/2025

Chương 31: Tập Yoga

22/06/2025

Chương 32: Góa phụ

22/06/2025

Chương 33: Bạn bè

22/06/2025

Chương 34: Báo thù

22/06/2025

Chương 35: Tin tưởng

22/06/2025

Chương 36: Phương Trì

22/06/2025

Chương 37: Trở về

22/06/2025

Chương 38: Đi học

22/06/2025

Chương 39: Hoài niệm

22/06/2025

Chương 40: Giữ gìn

22/06/2025

Chương 41: Dạy học

22/06/2025

Chương 42: Mối làm ăn

22/06/2025

Chương 43: Tô Hạo

22/06/2025

Chương 44: Cách giải quyết

23/06/2025

Chương 45: Diệp Từ

23/06/2025

Chương 46: Dò hỏi

24/06/2025

Chương 47: Huynh muội

24/06/2025

Chương 48: Hồ nước

24/06/2025

Chương 49: Đá

24/06/2025

Chương 50: Nguyên nhân bệnh

24/06/2025

Chương 51: Tin giả

25/06/2025

Chương 52: Thí nghiệm

25/06/2025

Chương 53: Tìm người

25/06/2025

Chương 54: Thăm đêm

26/06/2025

Chương 55: Bị sốc

26/06/2025

Chương 56: Bọ cạp

26/06/2025

Chương 57: Rượu thuốc

26/06/2025

Thiên Kim Danh Y

Chương 43: Tô Hạo

Chương trước

Chương sau

Lý gia không mua rượu của xưởng Tô gia nữa!? Tô Liên Y cũng kinh ngạc không kém!

Xưởng rượu Tô gia vốn chỉ là một xưởng nhỏ dạng gia truyền, tính cả Mã lão đầu cũng chỉ thuê có ba người, bình thường ngay cả ông chủ là Tô Hạo cũng phải tự tay làm. Công thức ủ rượu là bí truyền của tổ tiên để lại, nước dùng để nấu lại lấy từ suối trong núi Tiên Thủy, ba người làm đều có phân công rõ ràng: Mã lão đầu lo đánh xe, hai người kia gánh nước từ núi về, còn ông chủ Tô Hạo tự mình ủ rượu.

Vì thế, rượu Tô gia lúc nào cũng đắt hơn rượu thường, phần lớn đều bán cho khách quen, mà khách mua nhiều nhất chính là phủ Lý gia.

Giờ phủ Lý gia đột nhiên không mua nữa, chẳng phải sẽ rối tung cả lên sao?

“Sơ Huỳnh, ngươi cứ về nghỉ trước, ta phải tới xưởng rượu một chuyến.” Tô Liên Y thậm chí còn chẳng kịp thay áo, lập tức nhảy lên xe lừa của Mã lão đầu chuẩn bị đi.

“Ta cũng đi! Cho ta theo với!” Sơ Huỳnh không chịu, bình thường ở nhà một mình đã chán muốn chết, giờ cuối cùng cũng có người cho nàng ta bám theo, sao nàng ta chịu bỏ lỡ.

Tô Liên Y bất đắc dĩ: “Nghe ta, tẩu tử ta giờ đang phát điên, ta mà tới kiểu gì cũng bị ăn đòn, ngươi lại đang mang thai, lỡ có chuyện gì thì làm sao?”

Tô Liên Y không nói thì thôi, đã nói ra lại càng khiến Sơ Huỳnh sốt ruột hơn: “Không được! Ta phải đi! Ta phải bảo vệ ngươi, Liên Y là người tốt, sao có thể để ngươi bị đánh chứ!” Vừa nói vừa chẳng thèm để ý cái bụng bầu, loay hoay leo ngay lên xe lừa.

Tô Liên Y chỉ biết lắc đầu, vội đỡ nàng ta lên: “Được rồi, ta chịu thua ngươi! Nhưng ngươi phải hứa với ta, lát nữa chỉ được đứng xa nhìn, không được lại gần. Cái thai trong bụng quan trọng hơn, đừng bướng bỉnh.”

Sơ Huỳnh đã quen ở cạnh Tô Liên Y từ lâu, Tô Liên Y hiểu quá rõ tính nàng ta: Bề ngoài thì mềm yếu, yếu đuối, chứ một khi cứng đầu lên thì mấy con ngựa cũng kéo không nổi.

Nếu giờ không cho đi theo, kiểu gì nàng ta cũng lén chạy tới, chi bằng để ở bên cạnh mà trông cho chắc.

“Vâng, ta hứa mà!” Sơ Huỳnh ngoan ngoãn gật đầu chắc chắn.

Mã lão đầu thấy hai người đã ngồi yên, liền giục xe lừa phóng thẳng về phía xưởng rượu Tô gia.

Lúc này trời đã tối đen như mực, cả làng yên ắng, dân làng đã chìm sâu trong giấc ngủ.

Xe lừa chạy xóc nảy lên, Tô Liên Y vội lôi tấm chăn cũ trong thùng xe ra, kê thêm cho Sơ Huỳnh ngồi cho êm, trong lòng thì rối như tơ vò.

Nàng không chỉ thấy áy náy vì xưởng rượu bị vạ lây vì mình, mà càng thấy khó hiểu: trước kia khi ‘nguyên chủ’ ngày nào cũng bám lấy nhị công tử Lý phủ thì chẳng ai cắt rượu, giờ nàng đã tránh xa Lý phủ hơn tháng rồi, tự dưng lại ra lệnh tạm dừng như thế này.

Chuyện này chỉ có hai khả năng: Một là việc Lý phủ ngừng lấy rượu hoàn toàn không liên quan đến nàng, có nguyên nhân khác. Hai là nhị công tử Lý gia giận nàng, bèn mượn tay cha mình ngưng mua rượu để trừng phạt. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy vô lý, chỗ nào cũng mâu thuẫn.

Xe lừa còn chưa đến xưởng, đã nghe tiếng đàn bà gào khóc từ xa, tiếng khóc xé gan xé ruột vang lên giữa đêm vắng càng thêm chói tai.

“Đến rồi đấy.” Mã lão đầu có chút lúng túng, quay lại nhìn Tô Liên Y, ánh mắt đầy lo lắng.

“Vâng, phiền Mã đại thúc rồi.” Tô Liên Y thoăn thoắt nhảy xuống xe, động tác dứt khoát, rồi quay lại đỡ Sơ Huỳnh đang lách bụng bầu xuống xe. Sơ Huỳnh cười tươi như chẳng hề có gì to tát, cứ như đây chỉ là chuyện vặt.

“Nhớ kỹ, lát nữa ngươi phải đứng xa ta ra, đứa nhỏ trong bụng quan trọng nhất, đừng bướng bỉnh!” Giọng Tô Liên Y bỗng lạnh băng, nghiêm khắc, không còn chút dịu dàng thường ngày.

“Ừ, ta biết rồi.” Thấy Sơ Huỳnh cũng nghiêm túc, Sơ Huỳnh vội thu lại nụ cười, đưa tay ôm bụng, làm bộ ngoan ngoãn.

Tô Liên Y khẽ gật đầu, rồi là người đầu tiên bước vào sân.

Đây là lần đầu tiên Tô Liên Y tới xưởng rượu Tô gia, cũng chính là nhà của đại ca Tô Hạo. Trước kia nàng từng muốn tới thăm, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đến vì lý do khó xử thế này.

Trong sân đèn đuốc sáng trưng, mùi rượu nồng nặc khắp nơi, dưới đất còn vỡ một vò rượu, hai người làm công đang cúi đầu quét dọn mảnh vỡ. Giữa sân, một phụ nữ trẻ tuổi ngồi phệt dưới đất, tóc tai bù xù, chẳng còn chút dáng dấp đoan trang, vừa đấm đùi vừa gào khóc như điên.

“Ôi ông trời ơi, sống thế này sao mà sống nổi! Giang Bích Lâm ta cứ tưởng gả về đây sẽ có ngày lành tháng tốt, ai ngờ lại rơi vào cái nhà toàn lũ lưu manh, một đám sói hoang, có bao nhiêu cũng không đủ ăn! Tiền vốn ít ỏi nuôi sống cái nhà này, cuối cùng cũng bị con lưu manh Tô Liên Y phá nát rồi! Sống thế này sao sống nổi…!” Vừa khóc vừa rên rỉ, khóc to mà nước mắt thì chảy chẳng được bao nhiêu.

Tô Liên Y ban đầu còn định khuyên đại tẩu bớt giận, nhưng nghe những lời kia xong, cảm giác áy náy trong lòng lập tức tan biến sạch sẽ, thay vào đó là cơn giận bùng lên.

Nàng suýt chút nữa đã mắng lại ngay, nhưng nghĩ đến đây là thê tử của đại ca Tô Hạo, nhớ lời người xưa “nể mặt Phật chứ không nể mặt sư”, nàng đành nuốt cơn giận xuống.

Trên chiếc ghế gỗ cũ ở góc sân, một người đàn ông ngồi cúi gập lưng, hai tay chống lên đầu gối, mặt thì vùi sâu vào lòng bàn tay, cả người toát ra nỗi tuyệt vọng đến nhói lòng.

Người đó gầy gò, dưới ánh đèn lộ rõ làn da sạm nắng, dáng người cao lớn hao hao Tô Phong. Không cần hỏi cũng biết, đó chính là đại ca Tô Hạo.

Một lần nữa, trong lòng Tô Liên Y dấy lên nỗi day dứt.

Nghe Mã lão đầu kể, dù Tô Phong, Tô Bạch và cả ‘nguyên chủ’ thỉnh thoảng có gây chuyện, nhưng cũng không đến mức cướp bóc dân lành, chi phí sinh hoạt phần lớn vẫn là dựa vào đồng tiền Tô Hạo kiếm về.

Chỉ một cái sân, vài cái chum rượu, và đôi tay lao động vất vả… Vậy mà Tô Hạo vừa phải làm lụng vất vả, vừa phải lo chu cấp cho cha già, đệ đệ muội muội. Tô Hạo quả thực là người đàn ông có trách nhiệm, đáng để Tô Liên Y kính trọng từ tận đáy lòng.

“Ca, muội tới rồi.” Một tiếng “ca” này, Tô Liên Y gọi ra hoàn toàn từ tâm phục khẩu phục.

Tô Hạo khẽ run người, như đang đấu tranh với chính mình, rồi chầm chậm buông tay, để lộ gương mặt phong sương có nét mệt mỏi.

“Liên Y, muội tới rồi.”

Tô Hạo giống như Tô Phong hồi trẻ, đẹp trai, rắn rỏi, đôi mày rậm, sống mũi cao, mắt to, thân hình cao lớn cường tráng, da đen giòn như gió sương dãi dầu. Mới ngoài hai mươi mà ánh mắt đã nhuốm vẻ từng trải như đàn ông bốn mươi, đủ thấy gánh nặng cuộc đời đè nặng lên vai chừng nào.

“Con sao chổi kia, còn biết đường vác mặt về à? Mày hại cái nhà này tan nát rồi đấy!”  Giang thị thấy Tô Liên Y bước vào, lập tức định lao tới chửi bới, nhưng vừa nhớ đến chuyện Tô Liên Y nổi tiếng đánh nhau giỏi, lại sợ đến mức khựng lại, ngã ngồi phệt xuống đất, tiếp tục vỗ đùi khóc rống.

“Sống thế này chịu sao nổi! Ta phải bỏ phu quân! Ta phải bỏ phu quân!”

Vì tiếng khóc om sòm ấy mà lông mày Tô Hạo vốn đã nhíu chặt lại càng siết chặt hơn, vẻ mệt mỏi càng hằn rõ trên mặt.

“Đại tẩu, vì tốt cho chính mình, ta khuyên tẩu tốt nhất im cái miệng lại.” Tô Liên Y liếc Giang thị, giọng lạnh như băng. “Muốn bỏ phu quân thì cứ yên lặng mà bỏ. Còn nếu còn dám gào nữa, ca ta mà ngã quỵ thật, đến lúc đó tẩu có muốn bỏ cũng chẳng kịp, chỉ còn nước thành góa phụ thôi!”

Tô Liên Y nói như tiếng sấm giữa trời quang, khiến Giang thị á khẩu, há mồm mấy lần cũng không nói nổi một câu.

Nàng không buồn quan tâm nữa, bước tới đỡ Tô Hạo: “Ca, đêm khuya sương lạnh, có gì thì vào nhà hẵng nói.”

Tô Hạo gật đầu chậm rãi, đứng dậy, nhưng chân vừa bước đã loạng choạng suýt ngã, may mà Tô Liên Y kịp đỡ cánh tay.

“Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây đỡ ca ta vào nhà!” Tô Liên Y lạnh giọng quát hai người làm. Nàng đã sớm thấy ca mình có vấn đề, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng tới vậy.

Hai người làm vội vàng xúm lại, dìu Tô Hạo vào trong, để ngồi lên ghế. Tô Liên Y cũng nhanh chân đi theo, vừa đỡ lấy người vừa vội bấm huyệt nhân trung: “Ca, đừng nghĩ ngợi gì nữa! Chuyện gì cũng có cách giải quyết, đã có ta ở đây thì mọi thứ đều sẽ ổn. Ca phải bình tĩnh, đừng tự làm mình kiệt quệ!”

Nói thật ra, nàng cũng chưa biết đầu đuôi ra sao, nhưng lời này phải nói trước để ca yên lòng, bằng không Tô Hạo mà còn lo nghĩ thêm nữa, chỉ e bệnh còn nặng hơn.

Dưới ánh đèn dầu leo lét, sắc mặt Tô Hạo tái xanh, môi bầm tím, hai mắt đầy tia máu, vừa rồi chỉ đứng dậy thôi đã choáng váng, rõ ràng là bị lửa giận công tâm!

“Ngoài vườn còn sót chút đại hoàng, hoàng liên hay kim ngân hoa không? Mau mang vào cho ta, lấy thuốc thanh hỏa hạ nhiệt cho ca ta trước đã!” Tô Liên Y vừa day huyệt nhân trung vừa quay ra lệnh cho hai người làm, giọng dồn dập.

“Hết… hết rồi…” Hai người lắc đầu, trong lòng càng sợ hãi: Trước giờ ai chẳng bảo nữ ma đầu Tô Liên Y chỉ biết gây chuyện, thế mà nay thấy nàng bình tĩnh, trầm ổn, nói gì ra cũng chắc như đinh đóng cột. Thật sự vẫn là nàng ta sao? Hay là có kẻ giả mạo?

“Thế thuốc xổ thì sao? Thuốc xổ chắc vẫn còn chứ!” Tô Liên Y cau mày hỏi gấp.

“Có! Thuốc xổ có!” Hai người lập tức gật đầu.

“Vậy mau pha ra cho ca ta uống! Nhanh lên! Đừng pha đặc quá, loãng vừa thôi!”

Hai người cuống quýt chạy đi làm theo lời nàng, chính họ cũng chẳng kịp nhận ra vì sao lại nghe nàng răm rắp như vậy.

Tô Liên Y cũng chẳng hơi đâu nghĩ nhiều. Việc quan trọng nhất bây giờ là hạ hỏa cho ca, tuyệt đối không thể để cơn giận này bốc lên nữa, bằng không chắc chắn sẽ đổ bệnh nặng.

“Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ca kể chi tiết cho ta nghe xem, có gì thì ta cùng nghĩ cách. Nếu thật sự là do ta mà ra, Tô Liên Y này cho dù có phải cầm roi nhận tội cũng sẽ tự mình tới phủ Lý gia xin lỗi, tuyệt đối không để mất xưởng rượu của chúng ta!”

Hết Chương 43: Tô Hạo.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page