Chương 1: Xuyên Không
19/06/2025
Chương 2: Nguy hiểm
19/06/2025
Chương 3: Về nhà
19/06/2025
Chương 4: Phu quân
19/06/2025
Chương 5: Ngoại hình
19/06/2025
Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm
19/06/2025
Chương 7: Khoai lang
19/06/2025
Chương 8: Tam đệ
20/06/2025
Chương 9: Đòi tiền
20/06/2025
Chương 10: Khám người
20/06/2025
Chương 11: Cứu người
20/06/2025
Chương 12: Khám bệnh (1)
20/06/2025
Chương 13: Khám bệnh (2)
20/06/2025
Chương 14: Nghi ngờ
20/06/2025
Chương 15: Đối mặt
20/06/2025
Chương 16: Thỏa thuận (1)
21/06/2025
Chương 17: Thỏa thuận (2)
21/06/2025
Chương 18: Ngủ ngon
21/06/2025
Chương 19: Công việc đồng áng (1)
21/06/2025
Chương 20: Công việc đồng áng (2)
21/06/2025
Chương 21: Rong biển
21/06/2025
Chương 22: Lý Ngọc Đường
21/06/2025
Chương 23: Kẻ thù
21/06/2025
Chương 24: Bản thiết kế
21/06/2025
Chương 25: Bữa sáng
21/06/2025
Chương 26: Không đến
21/06/2025
Chương 27: Cẩm Nhi
21/06/2025
Chương 28: Tin đồn
21/06/2025
Chương 29: Vu oan
22/06/2025
Chương 30: Lý Nhị Lại
22/06/2025
Chương 31: Tập Yoga
22/06/2025
Chương 32: Góa phụ
22/06/2025
Chương 33: Bạn bè
22/06/2025
Chương 34: Báo thù
22/06/2025
Chương 35: Tin tưởng
22/06/2025
Chương 36: Phương Trì
22/06/2025
Chương 37: Trở về
22/06/2025
Chương 38: Đi học
22/06/2025
Chương 39: Hoài niệm
22/06/2025
Chương 40: Giữ gìn
22/06/2025
Chương 41: Dạy học
22/06/2025
Chương 42: Mối làm ăn
22/06/2025
Chương 43: Tô Hạo
22/06/2025
Chương 44: Cách giải quyết
23/06/2025
Chương 45: Diệp Từ
23/06/2025
Chương 46: Dò hỏi
24/06/2025
Chương 47: Huynh muội
24/06/2025
Chương 48: Hồ nước
24/06/2025
Chương 49: Đá
24/06/2025
Chương 50: Nguyên nhân bệnh
24/06/2025
Chương 51: Tin giả
25/06/2025
Chương 52: Thí nghiệm
25/06/2025
Chương 53: Tìm người
25/06/2025
Giữa bàn có đặt một chiếc đèn dầu, dưới đèn là hai hòn đá, Tô Liên Y đoán đây chính là đá đánh lửa trong truyền thuyết.
Nàng là đứa trẻ lớn lên ở thành phố, chưa từng trải nghiệm cuộc sống nông thôn, nhưng ít ra cũng có kiến thức cơ bản và trí tưởng tượng.
Nàng cầm hai hòn đá va vào nhau, tia lửa bắn ra, đèn dầu được thắp sáng.
Căn phòng tối om nhờ có ánh đèn leo lét mà trở nên sáng sủa hơn đôi chút. Khi Tô Liên Y nhìn rõ khung cảnh bừa bộn chẳng khác gì bãi rác tái chế này, nàng đã bình tĩnh trở lại.
Nàng không còn là Tô Liên Y trước kia nữa. Có thể một ngày nào đó sẽ rời khỏi nơi này để tìm cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng trước khi hiểu rõ thế giới này, đây vẫn là chỗ trú chân duy nhất của nàng.
Đã đến đây thì đành an phận vậy, thay vì cứ ngồi than thở về môi trường bẩn thỉu này, chi bằng tự mình bắt tay dọn dẹp cho ra hồn.
Trong góc phòng có một chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, chăn đệm trên đó thì đen sì không nói làm gì, bên cạnh còn có một bàn trang điểm. Tô Liên Y bước tới, lục lọi trên bàn trang điểm, cuối cùng tìm thấy một cái kéo trong ngăn kéo thứ hai.
Cầm kéo quay lại đống “rác”, nàng tùy tiện lôi ra một mảnh vải nhìn có vẻ thấm hút tốt nhất, xoẹt xoẹt vài nhát, cắt nó thành mấy miếng giẻ lau tạm.
Tuy trong phòng bẩn thỉu ngổn ngang, nhưng đồ đạc cần thiết vẫn đủ đầy, đủ thấy lúc gia đình sắm sửa cho nàng cũng từng bỏ nhiều tâm huyết.
Trong bếp có ba cái chậu gỗ lớn, Tô Liên Y khiêng hết ra sân, rồi gom đống quần áo bẩn trong phòng và bên cạnh sân chất thành một đống bên cạnh chậu, lát nữa sẽ lựa ra vài bộ giặt trước để dùng tạm.
Bên trái cửa ra vào trong phòng có một cái giá gỗ, trên giá đặt một chiếc chậu nhỏ, nàng hứng đầy nước, nhúng mấy miếng giẻ lau vừa cắt lúc nãy rồi bắt đầu hì hục lau bụi.
Chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn này tuy không phải đồ quý hiếm gì, nhưng nếu đem về hiện đại cũng đáng giá vài chục ngàn. Tô Liên Y vừa lau giường cho lộ ra màu gỗ nguyên bản, vừa cảm thán: Ở hiện đại nàng chẳng phải người mê đồ cổ, vậy mà giờ lại được ngủ trên chiếc giường “xịn sò” thế này ở cổ đại.
Trước đây nàng chỉ từng thấy gương đồng trên TV, giờ thì coi như mở mang tầm mắt. Nói ra cũng lạ, chiếc gương đồng này được mài rất phẳng, lau sạch mặt gương rồi thì soi người rõ mồn một, chỉ là không thấy rõ màu sắc, còn lại thì khá ổn.
Tô Liên Y cắm đầu cắm cổ dọn dẹp suốt khoảng một canh giờ (2 tiếng). Đến khi trời tối hẳn, cuối cùng cũng lau chùi xong xuôi khắp gian phòng.
Có lẽ là đem hết đống quần áo bẩn vứt ra sân, cũng có thể vì đã mở cửa thông gió khá lâu. Hoặc có thể là do Tô Liên Y lau chùi mọi đồ đạc sạch bóng, lúc này trong phòng đã không còn cái mùi hôi hám khó ngửi nữa, chỉ còn phảng phất một mùi sạch sẽ, thậm chí hơi thơm dịu.
Hương thơm ấy? Chính là do Tô Liên Y vô tình tìm được ít bột bồ kết trong góc phòng, để khử mùi, nàng còn bỏ thêm ít phấn thơm của mình vào chậu nước.
Tô Liên Y quẳng cái giẻ lau sang một bên, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh đó. Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, tuy mồ hôi vã ra như tắm, nhưng khi thấy thành quả lao động của mình, tâm trạng lại bỗng chốc vui lên không ít.
Cái bụng tròn kêu lên “ùng ục”, nàng đưa tay xoa lớp mỡ mềm mềm trước bụng, không nhịn được bật cười: “Hồi trước cứ tưởng người béo không hiểu được cái khổ của đói bụng, hóa ra béo cũng đói như thường.” Nàng không phải mỉa mai ai, chỉ tự giễu mình mà thôi.
Có làm mới có ăn – nàng tự nhủ, rồi đứng dậy đi về phía bếp. May mà lúc dọn bếp, nàng còn moi ra được ít gạo, bột mì với chút rau củ, chắc tối nay không đến nỗi phải ôm bụng đói ngủ.
Cửa phòng có bậc cửa cao là đặc trưng kiến trúc của vùng này. Khi nãy nàng ra vào mấy lần, suýt nữa vấp ngã mấy phen. Giờ cô đã rút kinh nghiệm, cứ bước qua bậc cửa là cúi đầu chăm chăm nhìn chân. Nhưng tránh được bậc cửa thì lại suýt đâm sầm vào người đi tới trước mặt.
Dù chưa kịp ngẩng đầu, Tô Liên Y cũng lờ mờ cảm nhận được trước mặt mình là một bóng người cao lớn.
Không biết từ lúc nào, một người lặng lẽ xuất hiện ngay trước mặt nàng. Đến khi Tô Liên Y kịp nhìn rõ gương mặt người đó, nàng sững người, há hốc miệng kinh ngạc.
…
Trời đã tối hẳn, gió đêm thổi qua làm lá cây xào xạc.
Trong phòng chỉ leo lét một ngọn đèn dầu, ngoài sân thì chẳng có lấy một ngọn đèn soi đường. May mà sắp rằm âm lịch, trăng to và sáng, rải xuống sân một lớp ánh bạc dịu dàng.
Tô Liên Y cảm thấy trước mặt mình có bóng đen cao lớn áp sát, nàng giật mình ngẩng phắt đầu lên. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn rõ thì suýt nữa thì hét lên: Đây… đây chẳng phải gấu đen sao!?
Bóng người ấy cao lớn vạm vỡ, vai rộng eo hẹp, tính theo tiêu chuẩn hiện đại chắc chắn phải cao trên mét tám lăm. Nhưng hình dáng kia nhìn thế nào cũng chẳng giống người: Mái tóc dài rối bù như cỏ dại, quần áo trên người thì rách tả tơi chẳng khác gì kẻ lang thang.
Tô Liên Y hốt hoảng lùi mấy bước liền. Đêm hôm khuya khoắt, một thân con gái chạm mặt một gã cao to, lực lưỡng, ăn mặc tả tơi thế này… chẳng có gì báo hiệu lành! Nàng lập tức nhớ ra lúc dọn dẹp đã thấy có khúc gậy dựa sau cửa, không kịp nghĩ nhiều, vươn tay với lấy rồi thủ sẵn trước ngực.
“Ngươi là ai, dám tự tiện xông vào nhà dân? Mau cút ra ngoài! Nếu không cút, đừng trách ta không khách khí!” Vừa quát, Tô Liên Y vừa rút khúc gậy ra, lập tức vào tư thế sẵn sàng tấn công.
Nàng lờ mờ cảm giác người kia hơi khựng lại một thoáng, nhưng ngay sau đó cứ như chẳng nghe thấy lời cảnh cáo của nàng, vẫn lù lù tiến thẳng vào trong nhà.
Gã đàn ông càng tiến lại gần, dưới ánh đèn leo lét, Tô Liên Y càng nhìn rõ, tim nàng đập loạn như trống làng. Quần áo người này rách bươm thì thôi, da mặt, cánh tay lấm lem đầy bùn đất, nhìn thế nào cũng giống hệt một tên dân chạy loạn lang thang đói khát!
Chết rồi xuyên không, mới xuyên sang suýt chút nữa thì bị dìm xuống giếng, giờ vừa mới thoát khỏi đống rắc rối, đêm hôm lại đụng phải lưu manh. Nếu hắn chỉ cướp của thì thôi nàng còn chịu được, chứ mà động đến thứ khác… thì thà chết quách cho xong!
Nghĩ vậy, Tô Liên Y không nói không rằng, vung gậy đánh trước để giành thế chủ động.
Người đàn ông cao lớn, gương mặt lấm lem bùn đất nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như băng, ánh nhìn thoáng lộ vẻ khinh thường.
Hắn nhấc tay lên, như định theo phản xạ đỡ lấy cây gậy đang quất tới, nhưng rồi lại hạ tay xuống, cứ thế trơ mắt nhìn gậy giáng thẳng lên ngực mình.
“Rắc!” một tiếng giòn tan vang lên, cây gậy gãy làm đôi, đủ thấy Tô Liên Y ra tay mạnh cỡ nào. Thế nhưng gã đàn ông kia vẫn đứng yên như núi, cứ như thứ vừa đập vào hắn chẳng phải gậy gộc mà chỉ là sợi tơ mỏng manh, rồi thản nhiên bước tiếp về phía nàng.
Tô Liên Y sắp khóc đến nơi rồi, trong lòng gào thét: Xong rồi xong rồi! Giờ thì biết làm gì đây!
Điều khiến nàng bất ngờ là người đàn ông kia chẳng hề động thủ với nàng, mà cứ thế bước thẳng qua, đi vào trong phòng.
Tô Liên Y sững người. Gã này không phải tới gây chuyện? Nhìn hành vi của hắn thì hình như còn rất quen thuộc với nơi này. Rốt cuộc hắn là ai?
Người đàn ông vừa vào phòng cũng thoáng khựng lại. Đôi mắt lạnh lùng quét một vòng, ánh nhìn thoáng lộ vẻ kinh ngạc, rồi hắn lại nhìn sang trái, liếc sang phải, cứ như thể chính hắn cũng nghi ngờ bản thân đi nhầm phòng vậy.
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Tô Liên Y. Chẳng lẽ… người đàn ông này chính là… phu quân nàng?
Hắn vẫn quay lưng về phía nàng, Tô Liên Y chỉ thấy tấm lưng rộng và sống lưng thẳng tắp, cùng vóc dáng lực lưỡng hiếm thấy.
Lúc nãy vì sợ hãi quá mà nàng không để ý kỹ, giờ nhìn kỹ mới thấy thân hình hắn thực sự quá đẹp.
Chiều cao thì khỏi bàn, chỉ riêng đôi chân dài thẳng tắp kia đã đủ so với người mẫu, chưa kể tấm lưng rắn chắc, dù mặc bộ quần áo rách tả tơi vẫn lộ rõ cơ bắp săn chắc đầy sức mạnh. Mái tóc hắn rối bù, dính đầy bùn đất và bết lại thành búi, nhưng Tô Liên Y có thể đoán chắc, nếu được gội rửa sạch sẽ thì hẳn sẽ đen bóng óng mượt.
Nàng bèn thận trọng gọi thử một tiếng: “Đại… Hổ?”
Nếu nàng nhớ không lầm, phu quân của “nguyên chủ” hình như tên là Đại Hổ…
You cannot copy content of this page
Bình luận