Danh sách chương

Chương 1: Xuyên Không

19/06/2025

Chương 2: Nguy hiểm

19/06/2025

Chương 3: Về nhà

19/06/2025

Chương 4: Phu quân

19/06/2025

Chương 5: Ngoại hình

19/06/2025

Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

19/06/2025

Chương 7: Khoai lang

19/06/2025

Chương 8: Tam đệ

20/06/2025

Chương 9: Đòi tiền

20/06/2025

Chương 10: Khám người

20/06/2025

Chương 11: Cứu người

20/06/2025

Chương 12: Khám bệnh (1)

20/06/2025

Chương 13: Khám bệnh (2)

20/06/2025

Chương 14: Nghi ngờ

20/06/2025

Chương 15: Đối mặt

20/06/2025

Chương 16: Thỏa thuận (1)

21/06/2025

Chương 17: Thỏa thuận (2)

21/06/2025

Chương 18: Ngủ ngon

21/06/2025

Chương 19: Công việc đồng áng (1)

21/06/2025

Chương 20: Công việc đồng áng (2)

21/06/2025

Chương 21: Rong biển

21/06/2025

Chương 22: Lý Ngọc Đường

21/06/2025

Chương 23: Kẻ thù

21/06/2025

Chương 24: Bản thiết kế

21/06/2025

Chương 25: Bữa sáng

21/06/2025

Chương 26: Không đến

21/06/2025

Chương 27: Cẩm Nhi

21/06/2025

Chương 28: Tin đồn

21/06/2025

Chương 29: Vu oan

22/06/2025

Chương 30: Lý Nhị Lại

22/06/2025

Chương 31: Tập Yoga

22/06/2025

Chương 32: Góa phụ

22/06/2025

Chương 33: Bạn bè

22/06/2025

Chương 34: Báo thù

22/06/2025

Chương 35: Tin tưởng

22/06/2025

Chương 36: Phương Trì

22/06/2025

Chương 37: Trở về

22/06/2025

Chương 38: Đi học

22/06/2025

Chương 39: Hoài niệm

22/06/2025

Chương 40: Giữ gìn

22/06/2025

Chương 41: Dạy học

22/06/2025

Chương 42: Mối làm ăn

22/06/2025

Chương 43: Tô Hạo

22/06/2025

Chương 44: Cách giải quyết

23/06/2025

Chương 45: Diệp Từ

23/06/2025

Chương 46: Dò hỏi

24/06/2025

Chương 47: Huynh muội

24/06/2025

Chương 48: Hồ nước

24/06/2025

Chương 49: Đá

24/06/2025

Chương 50: Nguyên nhân bệnh

24/06/2025

Chương 51: Tin giả

25/06/2025

Chương 52: Thí nghiệm

25/06/2025

Chương 53: Tìm người

25/06/2025

Chương 54: Thăm đêm

26/06/2025

Chương 55: Bị sốc

26/06/2025

Chương 56: Bọ cạp

26/06/2025

Chương 57: Rượu thuốc

26/06/2025

Thiên Kim Danh Y

Chương 36: Phương Trì

Chương trước

Chương sau

Sáng sớm, Tô Liên Y như thường lệ nấu cơm xong, dọn dẹp vài bộ quần áo, cuộn gọn lại cho vào tay nải, giắt thêm mấy tờ ngân phiếu vào lưng, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi thôn Tô Gia, không để ai hay biết.

Bữa sáng vẫn là một bầu không khí im lìm. Sắp ăn xong thì Đại Hổ bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp, dò xét nhìn thẳng vào nàng, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì rồi lại thôi.

Tô Liên Y nắm chặt tay dưới gầm bàn, trong lòng khấn thầm, mong sao Đại Hổ đừng nổi cơn thô bạo, cũng đừng giam lỏng nàng trong nhà.

Thực ra, suốt một tháng qua, dù Đại Hổ lạnh lùng ít nói nhưng chưa từng ra tay đánh đập hay ép buộc nàng làm gì. Thậm chí có lúc nàng còn từng nghĩ hắn là người tốt, có thể tin cậy để hợp tác đến cùng, giúp hắn cũng chính là giúp mình.

Nhưng tiếc thay, với một người từng sống trong xã hội hiện đại như nàng, hai chữ tin tưởng đã sớm trở thành thứ xa xỉ không tồn tại.

Cuối cùng, Đại Hổ vẫn chẳng nói nửa lời, chỉ lặng lẽ thay áo, vác cuốc ra khỏi sân.

Tô Liên Y ngồi phịch người ngồi xuống ghế, thở ra một hơi thật dài. Rõ ràng nên thấy nhẹ nhõm, vậy mà không hiểu sao trong lòng lại trống hoác, cứ như vừa mất đi điều gì đó quan trọng.

Nàng đã mong mỏi có được sự tin tưởng của Đại Hổ, nhưng thứ nàng sắp trả lại hắn chỉ là một lời dối trá.

Nàng lắc mạnh đầu, gạt phắt chút áy náy cuối cùng sang một bên. Người không vì mình, trời tru đất diệt, kiếp trước vì quá ngay thẳng mà phải chết tức tưởi, nếu khi ấy lạnh lùng vô tình như bao kẻ khác thì đâu đến nỗi bị đẩy vào trò đùa quái ác của số phận, xuyên không về cái nơi hoang đường này?

Nghĩ đến đây, nàng lập tức dọn bát đũa thật nhanh, không để mình do dự thêm phút nào. Tay nải đã sẵn sàng, ngân phiếu giắt bên người. Rời đi thôi, rời khỏi đây để sống cuộc đời thuộc về chính nàng.

Khi cánh cổng sân vừa khép lại, Tô Liên Y vẫn không kiềm được mà dừng chân, ngoái đầu nhìn lại “ngôi nhà” đã cưu mang nàng suốt một tháng qua. Căn nhà nhỏ sạch sẽ, gọn gàng, được tu sửa chỉnh tề; sợi dây phơi giữa sân đung đưa trong gió, trên đó là quần áo giặt thơm phức, bên dưới là nền sân được lát bằng những phiến đá xếp khéo léo, mạch đá ăn khớp tinh tế khiến người ta nhìn cũng thấy vừa mắt. Tất cả những điều này đều là công sức của Đại Hổ.

Khung cảnh làng quê yên bình, sân nhà vắng lặng, cảnh tượng nam cày nữ dệt, đầm ấm thuận hoà. Nàng thừa biết tất cả chỉ là lớp vỏ giả tạm bợ, nhưng lòng vẫn không nỡ buông bỏ.

Khi vừa mới xuyên đến đây, vào lúc tuyệt vọng nhất, chính “ngôi nhà” này đã cho nàng một bến đỗ để trú chân. Ban đêm, khép cửa sân lại, nàng mới thấy an toàn nhất. Những hôm mưa lớn như trút, nàng và Đại Hổ cùng ngồi trên ghế gỗ  trong sân, thảnh thơi ăn hạt dưa, lặng ngắm mưa rơi ngoài mái hiên…

Nghiến răng, nàng đè nén cảm xúc, dứt khoát quay người đi ngay khi cánh cổng khép lại, không dám ngoảnh lại thêm một lần nào nữa. Con người vốn lười biếng, đã hưởng sự bình yên rồi thì càng khó rời xa để tiếp tục phiêu bạt.

“Nhị tỷ, tỷ định đi đâu vậy?”

Một giọng nói vang lên phía sau. Tô Bạch, thân hình béo núc ních, lạch bạch chạy tới, trong tay còn xách theo một khúc thịt heo tươi rói.

Dân quê chẳng mấy khi được ăn thịt, có khi cả năm cũng chẳng được mấy bữa đầy đủ. Khúc thịt to thế này, chắc hẳn đã tốn không ít bạc.

“Ngươi xách cái này làm gì?” Trái tim Tô Liên Y khẽ mềm xuống, nhưng lý trí lập tức bắt nó phải cứng rắn trở lại.

“Cha bảo, từ ngày tỷ cứu quả phụ kia, thân thể tỷ yếu đi trông thấy, gầy sọp cả người, cha đau lòng lắm, nên đặc biệt dặn ta ra chợ mua thịt, mang cho tỷ bồi bổ sức khỏe.” Tô Bạch đối diện nhị tỷ mình lúc nào cũng tươi cười hệt như Phật Di Lặc.

Tô Liên Y nhìn nụ cười chất phác của Tô Bạch, lại nhìn miếng thịt trên tay hắn, trái tim vừa gồng cứng lại mềm ra ngay. Không suy nghĩ nhiều, nàng nhấc chân đá thẳng vào người hắn: “Nhìn cái thân béo núc này của ngươi mà ta ngán tận cổ, còn đòi bồi bổ cái gì! Mang thịt về, cút! Cút càng xa càng tốt cho ta!”

Tô Bạch không dám né, lãnh trọn một cú đá nặng trịch: “Nhị tỷ, không phải tỷ thích ăn mỡ nhất sao? Hôm nay tỷ làm sao vậy?”

“Ta đang bực mình! Mau cút! Không cút thì đừng trách ta không khách khí!” Tô Liên Y cắn răng, ép bản thân phải tàn nhẫn mà đuổi Tô Bạch đi. Đến khi bóng dáng tròn trịa kia lủi thủi vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, khuất hẳn nơi góc đường, nàng mới âm thầm thở phào một hơi.

Ban đầu, nàng tính sẽ ghé qua ruộng, chào hỏi gia đình Tôn gia và đại bá mẫu một tiếng, nhưng sợ bản thân yếu lòng, cuối cùng vẫn cắn răng bỏ đi. Còn Tiểu Huỳnh, nàng càng không dám gặp.

Cuối cùng, bước ra khỏi làng, đặt chân lên quan đạo, lòng nàng cũng nhẹ đi được đôi chút. Chỉ là, nàng chẳng biết mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai…

Đêm buông xuống.

Khi Đại Hổ trở về nhà, nhìn thấy cánh cổng sân khoá chặt, tim hắn chùng hẳn xuống.

Nàng… cuối cùng vẫn rời đi rồi.

Mở cổng nhà bước vào bên trong, lần đầu tiên hắn cảm thấy toàn thân mỏi mệt rã rời. Hắn ngồi lặng trên tảng đá lớn giữa sân, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích trong đêm, mũi khẽ thoảng mùi cơm canh từ nhà hàng xóm bay sang. Cái sân này, mới hôm qua còn đèn đuốc sáng trưng, hôm nay đã tối om lạnh lẽo.

Kỳ thực hắn cũng không phải kẻ tội ác tày trời, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng chẳng muốn giết người. Hắn đã mong có thể cùng nàng hợp tác đến cuối cùng, cho dù không thành bạn bè, ít nhất cũng không phải kẻ thù.

Nàng đi Phương Trì mua rong biển… Hắn còn nên tin nàng không? Nàng có thể quay về không?

Ba ngày. Hắn cho nàng ba ngày. Nếu nàng trở về, hắn thề nhất định sẽ tôn trọng nàng, coi nàng như bạn, không còn nghi kỵ. Nếu nàng không trở về…

Nghĩ đến đây, mắt Đại Hổ chợt lạnh xuống. Nếu Tô Liên Y không quay về, thì lần gặp mặt tiếp theo cũng chính là lúc hắn ra tay giết nàng, tuyệt đối không nương tay!

Đại Hổ nhắm mắt lại, nhưng sóng lòng vẫn cuộn trào như sóng biễn vỗ, không cách nào bình tĩnh được. Tâm trạng giằng xé khiến hắn không tìm ra chỗ phát tiết, bèn vung nắm đấm đập mạnh xuống tảng đá bên dưới, lập tức mặt đá nứt toác ra một đường rạn, mà tay hắn cũng máu me đầm đìa. Hắn từ từ mở mắt, trong mắt đầy mâu thuẫn và giằng co, hoàn toàn không nhận ra tay mình đã rớm máu.

Đại Hổ hít sâu một hơi, đè nén cơn bực bội đang sôi sục nơi lồng ngực: Tô Liên Y, đừng để ta có cơ hội giết ngươi!

Cùng dưới bầu trời này.

Phương Trì.

 Tô Liên Y thật sự đã đến Phương Trì.

Tô Liên Y cuối cùng cũng hiểu tại sao trong phim ảnh, phụ nữ ra ngoài đều phải cải nam trang. Ở cái xã hội phong kiến chết tiệt này, một cô gái trẻ đi lại một mình thật sự rất nguy hiểm. Những gã đàn ông trong quán ăn, khi thấy nàng bước vào một mình, ánh mắt dâm ô hệt như ruồi nhặng bu quanh quả trứng, chỉ chực tìm ra kẽ hở là xông vào đục khoét không chút do dự.

Trong lúc ăn cơm ở quán, Tô Liên Y cẩn thận lắng nghe câu chuyện bàn bên. Những người lớn tuổi thường bàn chuyện quốc sự, tuy nghe được đứt quãng nhưng vẫn thường lọt vào tai những từ như “Nam Khang Vương”, “Đông Phúc Vương”, đủ để biết thiên hạ quả thật đang loạn, lời Đại Hổ nói cũng không phải giả.

Buổi chiều lang thang trên phố, nàng luôn có cảm giác có người lén bám theo sau. Suốt một buổi chiều, không biết bị kẻ lạ “vô tình” đụng trúng bao nhiêu lần. May mà trước đó nàng đã khéo léo may túi trong vào quần, toàn bộ ngân phiếu đều giấu trong đó, lại có váy phủ ngoài nên người ngoài không dễ gì lấy được. Bằng không, chỗ bạc kia sớm đã bị bọn trộm cuỗm sạch.

Phương Trì là một tòa thành, dân cư không đông, nhưng bên cạnh cổng thành lại dán đầy những thông cáo chiêu binh, khiến lòng người hoang mang bất an.

Đêm xuống, Tô Liên Y vốn định tìm trọ trong khách điếm trong thành, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không dám, bèn tìm đến nhà con gái thứ hai của Triệu thị để xin tá túc.

Con gái thứ hai của Triệu thị tên khuê là Y Hồng. Khi mở cửa thấy người đứng ngoài là Tô Liên Y, nàng ta sợ đến biến sắc cả mặt mày, khiến Tô Liên Y cũng áy náy, suýt nữa đã muốn quay gót bỏ đi.

Nhưng may sao, mẹ chồng của Y Hồng lại là người tốt tính, nghe nói là muội muội cùng làng của Y Hồng đến, bèn nhiệt tình kéo nàng vào nhà, còn bày thêm mấy món ngon để cùng ăn cơm, lại vui vẻ giữ nàng ở lại qua đêm.

Y Hồng không dám đắc tội với Tô Liên Y, dù sao cha mẹ nàng ta vẫn còn sống ở thôn Tô Gia. Vì vậy, nàng ta đành ôm tâm trạng như sắp ra pháp trường mà tiếp đãi Tô Liên Y, ai ngờ vị “nữ bá vương” trong làng này chẳng những không bắt bẻ, ngược lại còn hiền hòa dễ gần, kiên nhẫn nghe mẹ chồng nàng ta lải nhải chuyện nhà, cộng thêm thân hình tròn trịa, nhìn qua cũng thấy đáng yêu.

Đêm đã khuya, cả nhà Y Hồng đã chìm vào giấc mộng, chỉ riêng Liên Y là trằn trọc mãi không ngủ được.

Nàng lặng lẽ ra khỏi phòng, ngồi xuống chiếc ghế trong sân, ôm gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Thật ra nàng không nhất thiết phải đến Phương Trì, có thể đi thẳng tới kinh thành hay những nơi khác, nhưng lúc đến trạm dịch để bắt xe ngựa, không hiểu sao lại buột miệng báo tên Phương Trì. Là tiềm thức còn muốn chừa cho mình một đường lui, hay lòng vẫn còn vương vấn ai đó ở nơi ấy? Nàng cũng không rõ.

Đại Hổ nói không sai, bên ngoài loạn lạc, ở lại thôn Tô Gia chưa chắc đã là điều xấu, còn rời đi tới thành lớn chưa chắc đã tốt. Ít nhất, cũng nên đợi khi bên ngoài yên ổn tranh quyền đoạt lợi xong rồi hẵng tính tiếp.

Trăng sáng vằng vặc, sao lấp lánh. Vì đã hạ quyết tâm, Tô Liên Y không những không hề cảm thấy hụt hẫng, mà ngược lại còn như vừa trút được gánh nặng. Đôi môi hồng nhạt khẽ cong, đôi mắt to tròn từ từ nheo lại thành hình cánh quạt.

Tô Bạch, cú đá khi nãy còn đau không?

Sơ Huỳnh, phát hiện tỷ không ở nhà, có khóc sụt sịt không?

Tôn tẩu giờ này chắc đang ôm Tôn Cẩm ngủ ngon lành?

Đại bá mẫu mà biết mình tá túc ở nhà nhị tỷ, có mừng không?

Còn nữa… Đại Hổ, giờ này ngươi đang làm gì nhỉ?

———–

Tác giả muốn nói:

Mấy chương gần đây, tình tiết tôi cố gắng viết gọn lại, lướt qua nhanh thôi, vì tự biết là không hấp dẫn lắm, nhưng đây là quá trình tâm lý nên bắt buộc phải có. Thôi thì, mong các vị độc giả chịu khó nhé…

Hết Chương 36: Phương Trì.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page