Chương 1: Xuyên Không
19/06/2025
Chương 2: Nguy hiểm
19/06/2025
Chương 3: Về nhà
19/06/2025
Chương 4: Phu quân
19/06/2025
Chương 5: Ngoại hình
19/06/2025
Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm
19/06/2025
Chương 7: Khoai lang
19/06/2025
Chương 8: Tam đệ
20/06/2025
Chương 9: Đòi tiền
20/06/2025
Chương 10: Khám người
20/06/2025
Chương 11: Cứu người
20/06/2025
Chương 12: Khám bệnh (1)
20/06/2025
Chương 13: Khám bệnh (2)
20/06/2025
Chương 14: Nghi ngờ
20/06/2025
Chương 15: Đối mặt
20/06/2025
Chương 16: Thỏa thuận (1)
21/06/2025
Chương 17: Thỏa thuận (2)
21/06/2025
Chương 18: Ngủ ngon
21/06/2025
Chương 19: Công việc đồng áng (1)
21/06/2025
Chương 20: Công việc đồng áng (2)
21/06/2025
Chương 21: Rong biển
21/06/2025
Chương 22: Lý Ngọc Đường
21/06/2025
Chương 23: Kẻ thù
21/06/2025
Chương 24: Bản thiết kế
21/06/2025
Chương 25: Bữa sáng
21/06/2025
Chương 26: Không đến
21/06/2025
Chương 27: Cẩm Nhi
21/06/2025
Chương 28: Tin đồn
21/06/2025
Chương 29: Vu oan
22/06/2025
Chương 30: Lý Nhị Lại
22/06/2025
Chương 31: Tập Yoga
22/06/2025
Chương 32: Góa phụ
22/06/2025
Chương 33: Bạn bè
22/06/2025
Chương 34: Báo thù
22/06/2025
Chương 35: Tin tưởng
22/06/2025
Chương 36: Phương Trì
22/06/2025
Chương 37: Trở về
22/06/2025
Chương 38: Đi học
22/06/2025
Chương 39: Hoài niệm
22/06/2025
Chương 40: Giữ gìn
22/06/2025
Chương 41: Dạy học
22/06/2025
Chương 42: Mối làm ăn
22/06/2025
Chương 43: Tô Hạo
22/06/2025
Chương 44: Cách giải quyết
23/06/2025
Chương 45: Diệp Từ
23/06/2025
Chương 46: Dò hỏi
24/06/2025
Chương 47: Huynh muội
24/06/2025
Chương 48: Hồ nước
24/06/2025
Chương 49: Đá
24/06/2025
Chương 50: Nguyên nhân bệnh
24/06/2025
Chương 51: Tin giả
25/06/2025
Chương 52: Thí nghiệm
25/06/2025
Chương 53: Tìm người
25/06/2025
Chương 54: Thăm đêm
26/06/2025
Chương 55: Bị sốc
26/06/2025
Chương 56: Bọ cạp
26/06/2025
Chương 57: Rượu thuốc
26/06/2025
Tô Liên Y khựng lại, chợt nhớ đến tiếng “rắc” giòn tan lúc trước.
“Là bị trật… á… !”
Chữ “khớp” còn chưa kịp thốt ra, một tiếng hét chói tai đã bật khỏi miệng nàng.
Sơ Huỳnh đang cầm thau chuẩn bị vo gạo nghe thấy liền hoảng hồn, đánh rơi luôn cái thau rồi hớt hải chạy trở lại phòng.
“Chuyện gì vậy? Liên Y, ngươi sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cửa phòng bật mở, chỉ thấy Đại Hổ đang một tay giữ chặt cánh tay Tô Liên Y, tay kia nắm lấy bàn tay nàng, lắc qua lắc lại, lắc trái lắc phải. Còn Tô Liên Y thì vẫn đang nằm sấp trên giường, đầu ngẩng cao, trừng mắt giận dữ nhìn chằm chằm Đại Hổ.
“Ngươi… ngươi…” Tô Liên Y tức đến mức nói không ra hơi, nhưng cũng chẳng biết mắng cái gì cho hả giận. Nàng vốn chẳng giỏi chửi bới, mà giờ ngoài mắng chửi thì đúng là chẳng còn cách nào để xả cơn giận này.
Đại Hổ thì chẳng thèm để tâm, tiện tay hất tay nàng ra, xoay người bỏ đi thẳng.
Sơ Huỳnh hớt hải chạy đến, ôm lấy Tô Liên Y, lo lắng hỏi: “Liên Y, ngươi không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Nhìn thấy Sơ Huỳnh thật lòng lo lắng cho mình, cơn đau nơi cánh tay Tô Liên Y dường như cũng dịu bớt. Nàng khẽ mỉm cười: “Ta không sao, cảm ơn ngươi.” Trong lòng chợt dâng lên một dòng ấm áp. Không ngờ sau khi đã có cha và ca ca, đệ đệ thương yêu, giờ nàng lại “vớ” thêm được một người bạn tốt nữa.
“Cảm ơn cái gì chứ, ngươi mới là người ta cảm ơn mới đúng.” Nói đến đây, Sơ Huỳnh hơi ngập ngừng, cúi đầu xuống, hạ giọng thì thào: “Liên Y đừng sợ, nói ta nghe, có phải tên kia bắt nạt ngươi không?” Ý nàng là Đại Hổ.
“Không hẳn là bắt nạt… Hắn vừa nãy bẻ lại khớp tay cho ta thôi.” Vừa nói xong, Tô Liên Y lại bốc hỏa: Cái tên chết bầm kia, bẻ thì bẻ, một câu báo trước cũng không có, cứ thế mà bẻ, coi nàng là gỗ chắc? Dù là trị thương thì cũng phải hỏi ý bệnh nhân một câu chứ!
Nàng chẳng buồn nói xấu Đại Hổ, nhưng cơn giận vô hình vẫn cứ bốc lên, đến mức Sơ Huỳnh cũng cảm nhận được.
…
Nửa canh giờ sau, cháo cũng đã nấu xong, Sơ Huỳnh còn tiện tay xào thêm mấy món nhỏ nữa.
Ban đầu Sơ Huỳnh định bưng cơm cháo lên tận giường cho Tô Liên Y, nhưng nàng kiên quyết từ chối, nhất định phải ngồi dậy ra bàn ăn cho đàng hoàng. Với Tô Liên Y mà nói, mấy vết thương ngoài da này chỉ cần băng bó là xong, chứ đâu đến mức nằm bẹp một chỗ.
Lúc Tô Liên Y mặt mày vẫn còn tái nhợt nhưng đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, Đại Hổ đã ngồi vào bàn từ trước, bất giác nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng. Từ trước đến nay hắn luôn kính trọng những nữ nhân mạnh mẽ, không yếu đuối nhõng nhẽo, cũng không sợ đau sợ khổ.
Lần đầu tiên, Đại Hổ chủ động nở một nụ cười thiện ý với nàng. Chỉ tiếc, đổi lại là một cái lườm sắc như dao của Tô Liên Y. Nếu ánh mắt giết người được, e rằng dù không giết chết Đại Hổ thì cũng đủ làm hắn bị thương nặng.
Màn đối đáp bằng ánh mắt quái lạ này không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Sơ Huỳnh. Nhìn thấy thế, trong lòng nàng ta càng thêm chắc chắn với “âm mưu” mà mình vừa nghĩ ra khi còn ở trong bếp!
Tuy Tô Liên Y cố gắng ra bàn ăn cơm, nhưng rốt cuộc thân thể vẫn chưa tiện hoạt động. Lúc này, Đại Hổ lại hiếm hoi chủ động muốn giúp múc cơm, song bị Sơ Huỳnh khéo léo từ chối, rồi tự tay múc cơm, bày bát đũa cho mọi người.
“Liên Y, người bị thương rồi đi lại bất tiện, mấy ngày tới để ta tới chăm sóc ngươi được không?” Sơ Huỳnh chớp đôi mắt to long lanh, nhìn Tô Liên Y với ánh mắt dịu dàng làm nũng.
Tô Liên Y hơi cau mày: “Không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài da, vài hôm nữa là khỏi.” Tay phải chưa thể cử động, nàng liền dùng tay trái cầm thìa, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo nếm thử.
Quả nhiên, Sơ Huỳnh không hề nói quá, tay nghề nấu cháo của nàng ta thật sự rất ổn. Cháo trắng nấu cùng các loại ngũ cốc, điểm thêm ít đậu đỏ, nước cháo sánh đặc, hạt gạo chín mềm, còn thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Các món ăn khác cũng được bày biện rất tinh tế, chỉ có điều trong đó có món nấm xào cay được làm khá kỳ quặc. Ớt đỏ nhìn rất bắt mắt, nhưng vì cho quá nhiều hạt tiêu nên mùi hăng đến nồng nặc.
Tô Liên Y bị sặc đến mức suýt hắt hơi, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến vết thương nên đành cố nín nhịn.
“Không được, ngươi bị thương là tại ta, nếu ta không đến chăm sóc, trong lòng ta áy náy lắm.” Sơ Huỳnh nhíu mày, vành mắt đỏ hoe, bộ dạng như thể chỉ cần Tô Liên Y từ chối thêm một câu nữa là sẽ khóc ngay trước mặt nàng.
Hai người còn đang giằng co, Đại Hổ đã cầm thìa ăn một miếng cháo. Vừa ăn xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, theo phản xạ muốn nôn ra, nhưng vì đang ngồi ngay bàn ăn, nôn ra tại chỗ thì quá bất lịch sự, thế là hắn bật dậy, chạy thẳng ra ngoài cửa.
Nào ngờ, cánh cửa không biết đã bị ai đóng lại từ khi nào, lại còn cài chốt hẳn hoi. Hắn loay hoay mở chốt cửa nhưng vì quá gấp mà cứ mở không được. Vừa mở được chốt, người hắn liền lao ra ngoài như một mũi tên rời cung.
Tô Liên Y nhìn thấy hành động kỳ quặc của Đại Hổ, vô cùng khó hiểu: “Hắn sao vậy?”
Sơ Huỳnh bĩu môi: “Dám bắt nạt bạn ta, tất nhiên phải dạy cho hắn một bài học.”
Tô Liên Y vẫn chưa hiểu ra, nghĩ chắc do Đại Hổ ăn cháo xong mới ra nông nỗi này, bèn bưng bát cháo của hắn lên, đưa mũi ngửi thử. Món nấm xào cay quá nồng, át hết mùi vị khác, nên nàng dùng thìa múc một ít nếm thử. Lập tức, một vị chua nồng xộc thẳng lên mũi khiến nàng suýt sặc.
Miễn cưỡng nuốt xuống, Tô Liên Y hỏi: “Sơ Huỳnh, sao cháo của hắn lại khác với chúng ta vậy?”
“Bởi vì ta đã cho thêm giấm đó! Ai bảo hắn bắt nạt ngươi, hứ!” Vừa nói, nàng ta vừa bĩu môi, ánh mắt đầy gian xảo nhìn chằm chằm ra cửa.
Sơ Huỳnh tự cảm thấy mình thật thông minh, vì phải cho nhiều giấm như vậy, nàng cố ý cho thêm thật nhiều hoa tiêu vào món ăn để mùi cay nồng át đi mùi chua của cháo. Để Đại Hổ khó chịu thêm chút nữa, nàng còn lén cài chốt cửa, tuyệt diệu!
“…” Tô Liên Y toát mồ hôi lạnh trên trán. Xem ra, ngây thơ như cô nàng này cũng không thể đắc tội được, bọn họ có cách trả thù của riêng mình.
Mặc dù Sơ Huỳnh đã dùng hết toàn bộ giấm và hoa tiêu trong nhà Tô Liên Y, nhưng Tô Liên Y vẫn rất vui, liền đồng ý với Sơ Huỳnh rằng mấy ngày tới ban ngày nàng cứ đến nhà mình chăm sóc, tối lại để Đại Hổ đưa Sơ Huỳnh về.
Triệu thị cũng đã ghé qua. Thấy quả phụ mới dọn đến làng đang ở nhà Tô Liên Y thì rất khó hiểu, nhưng không hỏi gì, chỉ ngồi trò chuyện với Tô Liên Y vài câu rồi về.
Ngô thị dẫn Tôn Cẩm đến thăm. Nàng ta không tỏ ra ngạc nhiên, thấy Tô Liên Y thân thiết với quả phụ thì cũng thể hiện thiện ý. Lần này nàng ta mang cho Tô Liên Y hai con gà, là gà con mới nở từ lứa trứng mua về mấy ngày trước, chọn ra hai con khỏe mạnh nhất để mang sang tạ ơn.
Đại Hổ ra sân dựng chuồng gà, Tôn Cẩm cũng lon ton chạy theo, miệng gọi “Đại Hổ ca” ríu rít rất thân thiết.
Trong nhà, ba người phụ nữ chuyện trò rôm rả. Vì đã bớt gánh nặng gia đình, Ngô thị cũng trở nên cởi mở, nói chuyện rôm rả từ chuyện nhà này sang chuyện nhà khác.
Sơ Huỳnh vui không tả xiết, đây là ngày nàng ta vui nhất kể từ khi đến làng này, thường ngày thật sự quá cô đơn. Tô Liên Y cũng rất vui, chăm chú lắng nghe, nhưng nàng nghe có mục đích rõ ràng: cẩn thận phân tích từng lời của Ngô thị để cố hiểu thêm về thế giới này.
…
Mười ngày sau.
Vết thương của Liên Y đã hồi phục được hơn nửa, đóng vảy, ngứa ngáy vì đang mọc da non.
Nàng cố ý kiểm soát chế độ ăn, không ăn dầu mỡ, một mặt để vết thương mau lành, mặt khác cũng để giảm cân. Quả nhiên, ăn uống lành mạnh có hiệu quả giảm cân rất tốt, ít nhất là cái “phao bơi” quanh bụng đã nhỏ đi trông thấy.
Thân hình này vốn tay chân thon dài, phần lớn mỡ đều tập trung ở bụng, nhìn xa cứ như một cái con quay. Giờ bụng đã nhỏ đi khá nhiều, tuy chưa thể gọi là thon thả, nhưng ít ra cũng cân đối hơn trước.
Tay nghề may vá của Sơ Huỳnh rất khá, mấy ngày gần đây đều ở nhà dạy Tô Liên Y nữ công, còn chọn mấy bộ quần áo cũ đem sửa lại cho gọn người, hai người bận rộn mà vui vẻ vô cùng.
Điều mọi người không biết là, bề ngoài thì Tô Liên Y như đang an tâm tĩnh dưỡng, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn âm thầm tính toán. Nay đã có tiền, liệu có thể sớm thực hiện kế hoạch rời khỏi thôn Tô gia, để sớm một ngày thoát khỏi nơi này và sống cuộc đời mà mình mong muốn.
You cannot copy content of this page
Bình luận