Chương 1: Xuyên Không
19/06/2025
Chương 2: Nguy hiểm
19/06/2025
Chương 3: Về nhà
19/06/2025
Chương 4: Phu quân
19/06/2025
Chương 5: Ngoại hình
19/06/2025
Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm
19/06/2025
Chương 7: Khoai lang
19/06/2025
Chương 8: Tam đệ
20/06/2025
Chương 9: Đòi tiền
20/06/2025
Chương 10: Khám người
20/06/2025
Chương 11: Cứu người
20/06/2025
Chương 12: Khám bệnh (1)
20/06/2025
Chương 13: Khám bệnh (2)
20/06/2025
Chương 14: Nghi ngờ
20/06/2025
Chương 15: Đối mặt
20/06/2025
Chương 16: Thỏa thuận (1)
21/06/2025
Chương 17: Thỏa thuận (2)
21/06/2025
Chương 18: Ngủ ngon
21/06/2025
Chương 19: Công việc đồng áng (1)
21/06/2025
Chương 20: Công việc đồng áng (2)
21/06/2025
Chương 21: Rong biển
21/06/2025
Chương 22: Lý Ngọc Đường
21/06/2025
Chương 23: Kẻ thù
21/06/2025
Chương 24: Bản thiết kế
21/06/2025
Chương 25: Bữa sáng
21/06/2025
Chương 26: Không đến
21/06/2025
Chương 27: Cẩm Nhi
21/06/2025
Chương 28: Tin đồn
21/06/2025
Chương 29: Vu oan
22/06/2025
Chương 30: Lý Nhị Lại
22/06/2025
Chương 31: Tập Yoga
22/06/2025
Chương 32: Góa phụ
22/06/2025
Chương 33: Bạn bè
22/06/2025
Chương 34: Báo thù
22/06/2025
Chương 35: Tin tưởng
22/06/2025
Chương 36: Phương Trì
22/06/2025
Chương 37: Trở về
22/06/2025
Chương 38: Đi học
22/06/2025
Chương 39: Hoài niệm
22/06/2025
Chương 40: Giữ gìn
22/06/2025
Chương 41: Dạy học
22/06/2025
Chương 42: Mối làm ăn
22/06/2025
Chương 43: Tô Hạo
22/06/2025
Chương 44: Cách giải quyết
23/06/2025
Chương 45: Diệp Từ
23/06/2025
Chương 46: Dò hỏi
24/06/2025
Chương 47: Huynh muội
24/06/2025
Chương 48: Hồ nước
24/06/2025
Chương 49: Đá
24/06/2025
Chương 50: Nguyên nhân bệnh
24/06/2025
Chương 51: Tin giả
25/06/2025
Chương 52: Thí nghiệm
25/06/2025
Chương 53: Tìm người
25/06/2025
Chương 54: Thăm đêm
26/06/2025
Chương 55: Bị sốc
26/06/2025
Chương 56: Bọ cạp
26/06/2025
Chương 57: Rượu thuốc
26/06/2025
Người mang thai ngã xuống, nhưng người hét lên lại là Tô Liên Y.
Người phụ nữ mang thai kia còn trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt chỉ to bằng bàn tay, ngũ quan xinh xắn nhưng tiếc thay nước da lại đen sạm, trên mặt còn lấm tấm vết sẹo và tàn nhang. Đôi mắt nàng ta trong veo, ngơ ngác ngây thơ như mắt nai, nhìn như chưa hiểu sự đời là gì. Vì chuyện vừa xảy ra quá bất ngờ, miệng nàng ta khẽ hé, cả người nằm đè lên Tô Liên Y, chỉ biết tròn mắt ngơ ngác nhìn nàng.
Nếu đổi lại là người khác làm đệm lót, e rằng nàng ta đã bị thương. Nhưng Tô Liên Y thì khác: thân hình tròn trịa, mềm nhũn như cái đệm thịt, hoàn toàn không phải để trưng cho đẹp. Nhờ thế, thai phụ bình yên vô sự, chỉ có Tô Liên Y là chịu trận, kêu thảm một tiếng.
“Cô… cô nương, cô… có thể xuống khỏi người ta được không?” Nếu lúc trước vì tình huống khẩn cấp nên Tô Liên Y không kịp suy nghĩ gì, thì giờ trấn tĩnh lại, nàng mới cảm nhận rõ cơn đau rát sau lưng. Không chỉ đau vì cú ngã trực diện xuống đất, mà còn vì vết xước do viên đá bén cạnh cứa sâu.
“Xin… xin… xin lỗi…” Đôi mắt người phụ nữ mang thai long lanh như mắt nai, hoảng hốt lắc đầu lia lịa, ấp úng mãi không nói tròn câu.
Nghĩ đến tiếng xấu của mình đã lan khắp làng trên xóm dưới, Tô Liên Y chỉ biết cười khổ. Chắc người ta sợ mình chẳng khác gì gặp quỷ. Nàng đành gắng gượng cong khóe môi, ra vẻ “thân thiện” nhất có thể: “Không sao đâu, ngươi cứ xuống đi… Lưng ta… đau lắm rồi…” Thật ra không chỉ đau, mà nóng rát như có ai đổ muối lên vết thương.
Người phụ nữ lại tròn mắt nhìn thêm một lúc, rồi mới rụt rè, chậm chạp bò xuống khỏi người Tô Liên Y.
Tô Liên Y vốn rất kiên nhẫn, nhất là với phụ nữ yếu ớt, trẻ nhỏ hay người già bệnh tật. Nghĩ bụng người ta đang mang bầu, đi đứng không tiện, nàng chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, chờ đối phương chậm chạp bò xuống khỏi người mình.
“Á! Máu… máu… ngươi chảy máu rồi kìa!” Người phụ nữ mang thai giật mình kêu lên, ngón tay mảnh khảnh run rẩy chỉ vào lưng Tô Liên Y, nói năng lắp bắp không thành câu.
Tô Liên Y vốn đã đoán trước sẽ bị rách da trầy thịt. Viên đá đó cạnh sắc như dao, mùa xuân quần áo lại mỏng, bị rạch trúng cũng chẳng lạ gì. Nàng chỉ khẽ phẩy tay: “Không sao đâu.” Rồi gắng chống tay định đứng dậy.
Ai ngờ vừa chống lên, cổ tay phải đã đau buốt như có kim đâm, thì ra lúc nãy nàng vứt cái thùng nước ra quá mạnh, nên đã trật cổ tay từ lúc nào. Cổ tay vốn đã mập mạp, giờ sưng vù, to chẳng khác nào bắp tay.
“Không sao đâu.” Tô Liên Y dùng tay trái chống đỡ, khó nhọc đứng dậy, rồi nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Ngươi… ngươi… ngươi đang chảy máu kìa… phải làm sao bây giờ?” Người phụ nữ mang thai dáng nhỏ nhắn, đứng cạnh Tô Liên Y chỉ cao đến ngang tai nàng, lúc này mặt mày tái mét, vừa sợ vừa cuống, hai tay run lên bịt chặt miệng.
Tô Liên Y dở khóc dở cười,rõ ràng người đau là mình mà! Nàng đành dịu giọng trấn an: “Không sao thật mà, ta về nhà tự xử lý được. Còn ngươi thì sao? Người nhà đâu? Thân thể yếu lại đang có thai, sao lại làm mấy việc nặng như vậy chứ?”
Cái thùng gỗ dưới giếng ít nhất cũng nặng hai cân, kéo đầy nước lên thì nhẹ cũng bảy, tám cân, khỏe mạnh như nàng còn thấy nặng tay, huống hồ là một phụ nữ gầy yếu bụng bầu vượt mặt thế này.
Nghe vậy, đôi mắt vốn đã to tròn của người phụ nữ mang thai càng trợn lớn hơn nữa: “Ngươi… ngươi… sao ngươi lại không nhận ra ta nữa?”
Tô Liên Y khựng lại, chẳng lẽ là người quen?
“Cô nương này, không giấu gì ngươi, mấy hôm trước ta bị thương ở đầu, có vài chuyện quên mất rồi. Phiền ngươi nhắc cho ta nhớ với, chúng ta… có quan hệ thế nào?”
Ánh mắt người phụ nữ ấy đầy vẻ kinh ngạc lẫn tò mò: “Tô Liên Y, ta là hàng xóm của ngươi mà! Bình thường ngươi vẫn gọi ta là ‘con ngốc góa phụ’, hay bắt nạt ta. Phấn son của ta bị ngươi giành mất, khăn tay của ta cũng bị ngươi lấy, ngươi còn hay hắt nước bẩn trước cửa nhà ta nữa!”
“…” Tô Liên Y cạn lời. Nếu lời người phụ nữ này là thật, vậy nàng ta ngây thơ đến mức nào chứ! So với Tô Bạch còn ngốc hơn gấp bội! Rõ ràng bị bắt nạt như thế, vậy mà trong ánh mắt vẫn chẳng vương chút oán hận nào, toàn thân chỉ toát ra một vẻ thuần khiết, không lẫn một tia oán khí.
“Thật sao?” Tô Liên Y hơi nghi ngờ.
Người phụ nữ mang thai vội vàng gật đầu lia lịa, rồi kéo tay áo lên, để lộ cánh tay trái gầy guộc, rám nắng, trên đó in rõ một mảng bầm tím to tướng.
“Đúng vậy, vết bầm này là mấy hôm trước ngươi tới nhà ta giành lược, rồi đánh ta bị thương đó.” Giọng nói mềm mại, đáng thương khiến người ta không khỏi xót xa.
“….” Tô Liên Y cảm thấy đầu óc mình như rối tung. Cái quái gì thế này? “Là ta đánh sao?” Cái bản thể đáng chết này, đến một góa phụ ngây ngốc thế này cũng không tha, cướp đồ thì thôi đi, còn ra tay đánh người nữa chứ!
Người phụ nữ mang thai khẽ gật đầu, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Ta chỉ muốn nhắc ngươi, cái lược ấy sắc lắm, dùng phải cẩn thận, không khéo dễ bị thương. Nhưng ngươi cứ tưởng ta muốn ngăn cản, nên… nên… nên đánh ta…”
“……” Tô Liên Y hoàn toàn cạn lời, không biết nên trách cái bản thể bất lương kia hay nên thở dài vì người phụ nữ góa phụ này quá ngốc nghếch. Lúc này, nàng thật sự rất muốn giống như lần trước chọc trán Tô Bạch, chọc cái trán của cô nàng này: Góa phụ ngốc, ngươi tỉnh táo chút coi!
Trên đất đầy vết máu, đủ thấy vết thương sâu thế nào, khó trách lưng nàng đau rát như lửa đốt. “Ngươi là hàng xóm của ta?” Nhà Tôn gia thì khỏi đến nữa, giờ nàng phải về nhà xử lý vết thương đã.
“Đúng, đúng vậy.” Góa phụ đáp, đôi tay vẫn run rẩy che lấy miệng, hốc mắt đỏ hoe, ánh mắt ngấn nước cứ dán chặt vào vết thương trên lưng Tô Liên Y.
Nàng đã chảy rất nhiều máu, vết rách trên quần áo cũng bị nhuộm đỏ rực.
“Ngươi mau về trước đi, lát nữa ta sẽ bảo Đại Hổ giúp ngươi xách nước đổ đầy lu.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.
“Ta… ta… ta đưa ngươi về…” Góa phụ cuống quýt đuổi theo.
Tô Liên Y bất đắc dĩ lắc đầu, sắc mặt đã trắng bệch vì đau: “Chỉ là vết thương ngoài da, ta không sao. Vừa rồi ngươi cũng bị hoảng sợ, về nhà tự hầm ít canh gà bồi bổ đi, mấy ngày này cố gắng đừng làm việc nặng.”
“… Ồ.” Góa phụ ngoan ngoãn gật đầu, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám nói ra chuyện con gà mái đang đẻ trứng ở nhà mình bị Tô Liên Y cướp mất. Huống hồ, dù có gà, nàng cũng chẳng dám giết để hầm.
Khi Tô Liên Y về đến nhà, trước mắt nàng đã bắt đầu tối sầm lại.
Lưng đau đến tê dại, cổ tay phải cũng vậy.
Vết thương nằm ở lưng, tay phải lại không dùng được, trong nhà thì chẳng có ai. Tô Liên Y đành bất lực lê bước đến ngồi xuống bên bàn nghỉ tạm, dùng tay trái khó nhọc rót chút nước uống để bù lại sức lực, rồi bắt đầu suy tính lát nữa phải làm sao tự xử lý vết thương chỉ với một tay trái.
Cửa mở, có người bước vào, dáng người cao lớn, là Đại Hổ.
Khi Đại Hổ nhìn thấy lưng Tô Liên Y đầy máu, lông mày hắn lập tức nhíu chặt, rồi xoay người đi thẳng vào phòng.
Tô Liên Y quay đầu nhìn bóng dáng kẻ ít nói kia biến mất trong phòng, trong lòng vừa tức vừa bực, thật là vô lương tâm! Dù gì cũng phải nể mặt quan hệ hợp tác giữa hai người, hoặc ít ra cũng nên hỏi han mấy câu vì mấy bữa cơm nàng nấu chứ!
Đại Hổ đi vào phòng chưa được bao lâu đã quay lại, đặt một lọ sứ màu nâu lên bàn.
Tô Liên Y nhìn lọ thuốc, giọng yếu ớt hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Thuốc trị thương.” Đại Hổ đáp.
Tô Liên Y mừng rỡ, ở đây mà cũng có thuốc trị vết thương, thật tốt quá! Nàng đang lo không biết dùng gì để khử trùng cầm máu, vậy mà lại có sẵn thuốc thế này!
“Ta đi gọi Ngô thị.” Đại Hổ nói xong liền quay người rời đi.
Tô Liên Y cầm chặt lọ thuốc, nhìn bóng lưng Đại Hổ, cuối cùng mỉm cười, tựa người lên bàn, trong lòng cũng yên tâm hơn phân nửa. Dù chẳng rõ thân thế người này ra sao, nhưng cứ giúp đỡ nhau thế này cũng đủ thấy ấm lòng rồi.
Chỉ trong chốc lát, Đại Hổ lại quay trở về.
“Chuyện gì vậy?” Tô Liên Y hỏi.
Đại Hổ đưa tay chỉ ra ngoài cửa: “Có người tới, muốn chăm sóc ngươi.”
“Chăm sóc ta?” Tô Liên Y khó hiểu, chẳng lẽ ở thôn Tô Gia này còn có người quen biết thân thiết với “nguyên chủ” trước kia sao?
Một lúc lâu sau, một cái đầu ngoài cửa mới rụt rè ló ra, đôi mắt to trong veo như mắt nai, dè dặt mở miệng: “Ta… ta đến chăm sóc ngươi…”
Không phải ai khác, chính là góa phụ mà nàng vừa cứu lúc nãy.
You cannot copy content of this page
Bình luận