Chương 1: Xuyên Không
19/06/2025
Chương 2: Nguy hiểm
19/06/2025
Chương 3: Về nhà
19/06/2025
Chương 4: Phu quân
19/06/2025
Chương 5: Ngoại hình
19/06/2025
Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm
19/06/2025
Chương 7: Khoai lang
19/06/2025
Chương 8: Tam đệ
20/06/2025
Chương 9: Đòi tiền
20/06/2025
Chương 10: Khám người
20/06/2025
Chương 11: Cứu người
20/06/2025
Chương 12: Khám bệnh (1)
20/06/2025
Chương 13: Khám bệnh (2)
20/06/2025
Chương 14: Nghi ngờ
20/06/2025
Chương 15: Đối mặt
20/06/2025
Chương 16: Thỏa thuận (1)
21/06/2025
Chương 17: Thỏa thuận (2)
21/06/2025
Chương 18: Ngủ ngon
21/06/2025
Chương 19: Công việc đồng áng (1)
21/06/2025
Chương 20: Công việc đồng áng (2)
21/06/2025
Chương 21: Rong biển
21/06/2025
Chương 22: Lý Ngọc Đường
21/06/2025
Chương 23: Kẻ thù
21/06/2025
Chương 24: Bản thiết kế
21/06/2025
Chương 25: Bữa sáng
21/06/2025
Chương 26: Không đến
21/06/2025
Chương 27: Cẩm Nhi
21/06/2025
Chương 28: Tin đồn
21/06/2025
Chương 29: Vu oan
22/06/2025
Chương 30: Lý Nhị Lại
22/06/2025
Chương 31: Tập Yoga
22/06/2025
Chương 32: Góa phụ
22/06/2025
Chương 33: Bạn bè
22/06/2025
Chương 34: Báo thù
22/06/2025
Chương 35: Tin tưởng
22/06/2025
Chương 36: Phương Trì
22/06/2025
Chương 37: Trở về
22/06/2025
Chương 38: Đi học
22/06/2025
Chương 39: Hoài niệm
22/06/2025
Chương 40: Giữ gìn
22/06/2025
Chương 41: Dạy học
22/06/2025
Chương 42: Mối làm ăn
22/06/2025
Chương 43: Tô Hạo
22/06/2025
Chương 44: Cách giải quyết
23/06/2025
Chương 45: Diệp Từ
23/06/2025
Chương 46: Dò hỏi
24/06/2025
Chương 47: Huynh muội
24/06/2025
Chương 48: Hồ nước
24/06/2025
Chương 49: Đá
24/06/2025
Chương 50: Nguyên nhân bệnh
24/06/2025
Chương 51: Tin giả
25/06/2025
Chương 52: Thí nghiệm
25/06/2025
Chương 53: Tìm người
25/06/2025
Ở chính giữa chiếc bàn tròn trong phòng, thịt nướng được cắt gọn gàng, xếp ngay ngắn trên đĩa tròn, bên cạnh còn điểm xuyết vài lá rau xanh mướt.
Thịt nướng bóng mỡ, còn vài chỗ nổi lên những bọt dầu li ti, bên trên rắc đủ loại gia vị, bột ớt đỏ hòa cùng vài lá rau xanh điểm xuyết bên cạnh, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thòm thèm muốn ăn ngay lập tức.
“Về đúng lúc lắm, ngồi đi.”
Tô Liên Y giơ bàn tay mũm mĩm, làm động tác mời rất tự nhiên.
Người đàn ông vừa ngồi xuống, đã thấy một chiếc chén được đưa đến trước mặt.
“Trong chén là trà nóng đấy. Ăn thịt nướng thì nên uống đồ nóng, nếu không mỡ trong thịt gặp lạnh sẽ không tan ra được, vừa khó tiêu lại dễ tích mỡ.”
Nói đến đây, Tô Liên Y bỗng khựng lại, ánh mắt lướt qua thân hình cao lớn rắn rỏi của người đàn ông trước mặt, rồi lại cúi đầu nhìn đống mỡ trên người mình, cảm thấy câu vừa nói ra đúng là đang tự giễu mình còn gì.
Nàng vội im bặt, thầm lẩm bẩm: Thôi vậy, tự rước nhục đủ rồi.
Liếc trộm hắn một cái, thấy người đàn ông dường như đang mải suy nghĩ chuyện gì, hoàn toàn chẳng buồn để tâm đến lời nàng vừa nói.
Nàng lại đặt thêm một chiếc đĩa nhỏ trước mặt hắn: “Trong này có tỏi băm với xì dầu. Nếu thấy vị hơi nhạt thì chấm cùng mà ăn. Tỏi vừa tăng hương vị, lại giúp bớt ngấy, còn có tác dụng kháng khuẩn nữa.”
Nàng cũng chẳng hiểu sao mình lại lải nhải nhiều như vậy. Sau khi tốt nghiệp đại học, sống một mình quen rồi, giờ bên cạnh có người, tự dưng lại thấy muốn nói thêm vài câu.
Người đàn ông vừa trầm ngâm suy nghĩ, vừa cầm đũa gắp một miếng thịt nướng, chấm qua xì dầu rồi đưa lên miệng. Thịt mềm ngọt, ngoài giòn trong mọng, đầu lưỡi vừa chạm đã lan ra hương thơm béo ngậy. Tay nghề thế này, đừng nói ở nông thôn, đến cả đầu bếp có tiếng trong thành cũng chưa chắc đã hơn được.
Tô Liên Y nhìn thấy đôi mày rậm của hắn càng lúc càng nhíu chặt, trong lòng bất giác lo lắng: “Khó ăn lắm sao?” Nàng cẩn thận hỏi.
Vừa rồi nàng đã nếm thử rồi, cảm thấy mùi vị cũng ổn mà? Chẳng lẽ khẩu vị của người xưa khác với hiện đại? Rất có khả năng. Nàng vẫn còn nhớ rõ bữa cơm đầu tiên mình nấu, món canh bột vón cục, ánh mắt khinh thường của hắn lúc ấy thật sự muốn đâm thủng tim người ta. Lại nghĩ đến cái bánh khoai lang, nhìn hắn ăn mà cứ như nuốt phải thuốc độc vậy. Xem ra món thịt nướng này cũng chẳng hợp với “khẩu vị cổ đại” rồi.
Người đàn ông cau mày, nhưng cuối cùng cũng chậm rãi giãn ra, rồi lặng lẽ tiếp tục ăn thịt đã được cắt đều đặn trong đĩa, không nói một lời.
Đã có một khoảnh khắc, Liên Y mơ hồ cảm thấy người đàn ông kia sắp sửa “ngửa bài” với mình. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn im lặng, điều này chứng tỏ hắn chưa muốn nói rõ ngay lúc này, hoặc có lẽ… vẫn đang do dự xem có nên nói hay không.
Nàng gắp một miếng thịt, đưa lên miệng nhai chậm rãi, tiện tay nhấp thêm một ngụm trà nóng.
Che giấu thì cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, mà thẳng thắn ra thì cũng chẳng có gì xấu. Nàng chưa từng cố gắng đóng giả nguyên chủ, mà có muốn diễn cũng chẳng đủ giỏi để qua mắt tất cả mọi người. Dù sao nàng cũng chỉ là một bác sĩ, đâu phải diễn viên. Nàng không phải kẻ ngông cuồng, cũng chẳng phải người vô cảm. Bảo nàng làm điều ác, cho dù chỉ là diễn kịch qua mắt người khác, nàng cũng chẳng làm nổi.
Bữa tối ngột ngạt rốt cuộc cũng trôi qua, Liên Y nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn, mang bát đũa vào bếp.
Trên bệ bếp đặt sẵn một chậu gỗ, Liên Y bốc ít bột bồ kết thả vào, coi như chất tẩy rửa. Thứ này hoàn toàn tự nhiên, không độc hại gì cả. Khi định lấy nước đổ thêm vào, nàng mới phát hiện lu nước ngoài cửa đã cạn khô từ lúc nào, lúc này mới nhớ ra hôm qua nàng đã dùng hết để giặt quần áo.
Trong làng có hai giếng nước, một ở đầu đông, một ở đầu tây, đều là do dân làng góp tiền thuê người đào.
Năng suất lao động thời cổ vốn thấp, đào được một cái giếng gần như hoàn toàn dựa vào sức người, chi phí vô cùng đắt đỏ. Thứ xa xỉ như giếng nước không phải dân thường nào cũng có thể sở hữu riêng.
Cái giếng ở phía tây, Tô Liên Y biết chỗ, nó nằm ngay trên con đường dẫn tới Tôn gia. Thế là nàng bắt chước dáng vẻ người xưa, tìm hai chiếc thùng gỗ, rồi lấy cái đòn gánh dựng sau cửa, chuẩn bị gánh ra giếng múc nước.
Nhưng việc gánh nước này, nhìn thì dễ, làm thì mới biết khổ thế nào.
Hai cái thùng rõ ràng còn chưa đổ giọt nước nào, vậy mà đã đè vai nàng đau ê ẩm. Quan trọng hơn cả, nàng hoàn toàn không biết cách giữ thăng bằng cho cái đòn gánh!
Hai chiếc thùng gỗ cứ lắc lư qua lại, nàng thì cứ phải nghiêng trái ngả phải để giữ cho nó khỏi đổ. Bất chợt, đòn gánh bỗng nhẹ bẫng, cũng không còn lắc nữa.
Nàng quay đầu lại, thì thấy người đàn ông chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng, tay giữ lấy đòn gánh: “Để ta.”
Nói xong liền nhận lấy đòn gánh, xoay người đi thẳng.
Tô Liên Y nhìn bóng lưng hắn thoăn thoắt gánh thùng rời đi, khẽ cong môi mỉm cười. Kẻ thân phận không rõ ràng này, cũng coi như có chút phong độ. Nếu hắn cứ thế giả ngốc cho đến cùng, nước giếng không phạm nước sông, vậy cũng coi như không tệ rồi.
Cuộc sống mập mờ thế này dĩ nhiên không thể kéo dài mãi. Hoặc là đợi nàng quen với thế giới này, có kế hoạch cho tương lai rồi rời đi; hoặc là đợi người đàn ông ấy đạt được thứ hắn muốn hoặc hoàn thành nhiệm vụ rồi cũng rời đi. Dù là thế nào, thì cũng đều là điểm kết thúc cho cuộc sống hiện tại.
Cả hai giống như đang thi chạy, tranh thủ từng giây từng phút, xem ai sẽ về đích trước.
Tô Liên Y múc chỗ nước còn sót lại trong chum ra để rửa chén đĩa. Đến khi chén đĩa được rửa xong thì người đàn ông kia đã gánh hai thùng nước đầy quay về.
Ào ào, nước được đổ vào chum, xong xuôi hắn lại gánh hai thùng rỗng quay đi lần nữa.
Trong sân vắng lặng, hai con người sống sờ sờ ấy cũng chỉ lặng lẽ làm công việc trong tay mình, chẳng ai mở miệng nói thêm câu nào.
Tô Liên Y kéo chậu lớn đến cạnh chum nước, dùng gáo lớn múc nước ra, lại đổ thêm bột bồ kết, rồi nhét hết đống quần áo bẩn và chăn ga thay ra hôm qua vào chậu để ngâm. Nàng cởi giày, bước vào chậu, bắt đầu giẫm đạp đều nhịp để giặt.
Người đàn ông trở về, vừa nhìn thấy đôi chân trắng nõn của Tô Liên Y thì toàn thân cứng đờ, vội vàng quay phắt đầu đi, cố tránh ánh mắt khỏi đôi chân ấy. Sau khi đổ nước vào chum xong, hắn liền như chạy trốn mà lao ra khỏi sân.
Tô Liên Y khó hiểu, cúi đầu nhìn chân mình, ngạc nhiên tự hỏi: Chẳng lẽ… như vậy là quá phản cảm sao? Dù có là phản cảm, cũng đâu cần phản ứng quá mức như thế chứ? Thật không hiểu nổi!
Nàng nào biết rằng, ở thời cổ đại, đôi chân của phụ nữ vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được để nam nhân ngoài phu quân mình nhìn thấy. Nếu nam nhân trông thấy hay chạm vào chân phụ nữ, thì bị coi là hành vi khinh bạc.
Người đàn ông cứ thế gánh nước qua lại năm lượt, còn Tô Liên Y cũng phải giặt đến năm nước, đống quần áo bẩn kia mới miễn cưỡng trở lại màu sắc ban đầu.
“Vào đây một chút.” Ngay lúc Tô Liên Y treo xong quần áo lên dây phơi, trong phòng vang lên giọng người đàn ông.
“Được, đợi một chút.” Tô Liên Y chỉnh lại vạt áo, thả ống tay áo xuống, rồi tiện tay vuốt lại tóc, hít sâu một hơi, dáng vẻ cứ như chuẩn bị cho một cuộc đàm phán quan trọng, rồi mới bước vào phòng. Nếu nàng đoán không nhầm, vừa rồi người đàn ông kia định hỏi nàng điều gì đó, nhưng vẫn còn do dự, giờ chắc đã quyết tâm rồi.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh băng và sát khí thỉnh thoảng toát ra từ người đàn ông ấy, Tô Liên Y khẽ đảo mắt, lập tức bắt đầu tính toán đủ đường để phòng thân bảo mạng.
Chiếc bàn tròn đã được lau chùi sạch bóng, chính giữa đặt một ngọn đèn dầu. Ánh sáng tuy không thể so với đèn điện hiện đại, nhưng nhìn lâu cũng thấy đủ sáng.
Người đàn ông ngồi trên ghế, hơi nghiêng người về phía cửa, ánh sáng vàng vọt toả đều trên người hắn, dáng ngồi thẳng tắp. Đường nét gương mặt hắn rất rõ ràng, nếu bỏ qua những vết mụn lở loét trên mặt thì thực sự rất dễ nhìn.
Tô Liên Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dáng ngồi ngay ngắn và khí thế nghiêm nghị toát ra từ người đàn ông ấy, khiến nàng vô thức nghĩ đến… quân nhân?
You cannot copy content of this page
Bình luận