Danh sách chương

Chương 1: Xuyên Không

19/06/2025

Chương 2: Nguy hiểm

19/06/2025

Chương 3: Về nhà

19/06/2025

Chương 4: Phu quân

19/06/2025

Chương 5: Ngoại hình

19/06/2025

Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

19/06/2025

Chương 7: Khoai lang

19/06/2025

Chương 8: Tam đệ

20/06/2025

Chương 9: Đòi tiền

20/06/2025

Chương 10: Khám người

20/06/2025

Chương 11: Cứu người

20/06/2025

Chương 12: Khám bệnh (1)

20/06/2025

Chương 13: Khám bệnh (2)

20/06/2025

Chương 14: Nghi ngờ

20/06/2025

Chương 15: Đối mặt

20/06/2025

Chương 16: Thỏa thuận (1)

21/06/2025

Chương 17: Thỏa thuận (2)

21/06/2025

Chương 18: Ngủ ngon

21/06/2025

Chương 19: Công việc đồng áng (1)

21/06/2025

Chương 20: Công việc đồng áng (2)

21/06/2025

Chương 21: Rong biển

21/06/2025

Chương 22: Lý Ngọc Đường

21/06/2025

Chương 23: Kẻ thù

21/06/2025

Chương 24: Bản thiết kế

21/06/2025

Chương 25: Bữa sáng

21/06/2025

Chương 26: Không đến

21/06/2025

Chương 27: Cẩm Nhi

21/06/2025

Chương 28: Tin đồn

21/06/2025

Chương 29: Vu oan

22/06/2025

Chương 30: Lý Nhị Lại

22/06/2025

Chương 31: Tập Yoga

22/06/2025

Chương 32: Góa phụ

22/06/2025

Chương 33: Bạn bè

22/06/2025

Chương 34: Báo thù

22/06/2025

Chương 35: Tin tưởng

22/06/2025

Chương 36: Phương Trì

22/06/2025

Chương 37: Trở về

22/06/2025

Chương 38: Đi học

22/06/2025

Chương 39: Hoài niệm

22/06/2025

Chương 40: Giữ gìn

22/06/2025

Chương 41: Dạy học

22/06/2025

Chương 42: Mối làm ăn

22/06/2025

Chương 43: Tô Hạo

22/06/2025

Chương 44: Cách giải quyết

23/06/2025

Chương 45: Diệp Từ

23/06/2025

Chương 46: Dò hỏi

24/06/2025

Chương 47: Huynh muội

24/06/2025

Chương 48: Hồ nước

24/06/2025

Chương 49: Đá

24/06/2025

Chương 50: Nguyên nhân bệnh

24/06/2025

Chương 51: Tin giả

25/06/2025

Chương 52: Thí nghiệm

25/06/2025

Chương 53: Tìm người

25/06/2025

Thiên Kim Danh Y

Chương 12: Khám bệnh (1)

Chương trước

Chương sau

Người phụ nữ họ Tôn, bà lão và đứa trẻ cũng vội chạy cả vào trong nhà, ngạc nhiên nhìn Tô Liên Y đang bình tĩnh cấp cứu. Động tác của nàng vô cùng thành thạo, rõ ràng đã quen tay.

Chẳng bao lâu, người đàn ông nhà họ Tôn tỉnh lại.

“Cha! Cha tỉnh rồi! Cha ơi…”

Đứa bé cứng cỏi ấy rốt cuộc không kìm được, òa khóc nức nở khi thấy cha mở mắt. Người phụ nữ họ Tôn và bà lão cũng sán lại gần, vừa mừng vừa xúc động đến mức chẳng còn lòng dạ nào mà nghi ngờ vì sao nữ ma đầu Tô Liên Y xưa nay vô học vô nghề, nay lại có thể biết cứu người như vậy.

Tuy người đàn ông đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

“Nhà còn đường không?” Tô Liên Y nghiêng đầu hỏi.

Lúc này, nét mặt nàng vẫn bình tĩnh không biểu lộ cảm xúc, nhưng không còn khiến người ta sợ hãi nữa. Ngược lại, lại mang đến cho người ta cảm giác yên tâm, như thể chỉ cần có nàng ở đây thì trời có sập cũng không sao.

Một gia đình nghèo thế này, làm gì có đường?

“Không… không có…” Người phụ nữ khẽ đáp, giọng lí nhí.

“Không phải còn tiền sao? Đi mua đi.” Tô Liên Y chỉ để lại một câu, rồi tập trung kiểm tra tình trạng của người đàn ông.

“Hả? Đi… mua đường ạ? Tô cô nương, nhưng… nhưng đó là tiền để cứu mạng mà…”

Trong mắt họ, đường là thứ xa xỉ, chỉ khi nào no bụng rồi mới dám nghĩ đến, huống chi giờ còn đang túng thiếu như vậy.

“Đi mua đường đi.”

Tô Liên Y vừa nói vừa cởi áo người đàn ông ra. Thân hình vốn to khỏe, giờ chỉ còn da bọc xương, tiều tụy đáng thương.

Hành động này của Tô Liên Y khiến người phụ nữ họ Tôn đỏ mặt, tuy miệng không dám nói gì, nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc, không hiểu Tô cô nương định làm gì.

Thực ra, Tô Liên Y đang quan sát xem trên người bệnh nhân có dấu vết bất thường nào không. Rất nhiều bệnh sẽ biểu hiện ra ngoài da, như có khối u, vết xuất huyết nhỏ… Trong trường hợp bệnh nhân không thể nói chuyện, lại không có những thiết bị khám cơ bản như ống nghe, thì bác sĩ Tây y cũng phải làm như Đông y: quan sát kỹ, lắng nghe, hỏi han và bắt mạch.

“Đồ đàn bà đê tiện!” Người phụ nữ còn chưa kịp mở miệng, thì đứa bé đã quát lên trước.

“Cẩm Nhi, không được hỗn!” Người phụ nữ hoảng hốt, vội kéo đứa bé vào lòng, bịt chặt miệng nó lại.

Tô Liên Y cũng chẳng để tâm, chỉ nói: “Vừa rồi không phải định đưa tiền cho ta sao? Lấy số tiền đó đi mua, coi như số đường này là ta tự bỏ tiền ra mua. Mau đi rồi mau về.”

Giọng nàng không hẳn dịu dàng, nhưng cũng không lạnh lùng mà là một giọng nghiêm túc, đầy sức thuyết phục khiến người ta không thể cãi lại.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, người phụ nữ bỗng có một niềm tin kỳ lạ rằng: Tô Liên Y thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho phu quân mình.

Tô Liên Y vừa định làm bước kiểm tra tiếp theo thì hơi cau mày, quay đầu hỏi: “Ở đây có đường đỏ không?”

Người phụ nữ vội vàng gật đầu: “Có, có ạ, chỉ là không biết Tô cô nương…”

“Mua thêm đường đỏ.”

Nói xong, nàng lại cúi đầu tiếp tục kiểm tra.

Bà lão cũng chợt hiểu ra: Thì ra Tô Liên Y định mua đường cho con trai bà ăn? Nghĩ vậy, bà không kìm được, mạnh dạn hỏi một câu: “Cô… Tô cô nương, đường đỏ này… chẳng phải là để cho phụ nữ sau khi sinh ăn sao?”

Liên Y thấy là bà lão hỏi, bèn dừng tay, quay người lại trả lời nghiêm túc, giọng cũng dịu đi nhiều:

“Tôn lão, đường đỏ không chỉ dành cho phụ nữ sau sinh hay kinh nguyệt không đều đâu. Nó còn rất tốt cho người già và người bệnh. Trong đường đỏ có nhiều loại vitamin và khoáng chất vi lượng, cơ thể dễ hấp thụ, giúp hồi phục sức lực nhanh. Vị này… ta gọi là Tôn đại ca đi, tuy ta vẫn chưa biết bệnh gì, nhưng huynh ấy đang bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cơ thể kiệt sức, nếu không thể truyền dịch tĩnh mạch thì chỉ có cách cho uống đường để bổ sung năng lượng.”

Đối với người lớn tuổi, nàng luôn giữ sự tôn trọng cao nhất.

Bà lão và người phụ nữ nhà họ Tôn nghe xong thì ngẩn ra, liếc nhìn nhau: Sao lời của Tô Liên Y họ nghe chẳng hiểu gì? Sao lại khác hẳn mấy thầy lang trước kia?

Người phụ nữ nhà họ Tôn gật đầu thật mạnh: “Tô cô nương, ta tin ngươi! Ta đi mua đường đỏ ngay!”

Nói xong, nàng ta quay người chạy vội đi, đứa bé lo nương mình gặp chuyện gì nên cũng chạy theo ngay sau.

Người phụ nữ vừa đi khỏi, Tô Liên Y bỗng khác hẳn thường ngày, nàng khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, đầy sự an lòng.

Có lẽ con người thời xưa còn chất phác, không đa nghi như người hiện đại, vẫn giữ được sự tin tưởng dành cho nhau. Nếu đặt chuyện này ở thời hiện đại, e là chẳng ai chịu tin nàng dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến đây, Tô Liên Y chợt thấy lòng mình trĩu xuống, ánh mắt cụp xuống, đầy vẻ bất lực.

Trong xã hội hiện đại, quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân vô cùng căng thẳng. Bệnh nhân không tin bác sĩ, cứ nghĩ bác sĩ chỉ quan tâm đến tiền, rồi từ đó nghi ngờ cả chẩn đoán lẫn đơn thuốc, để bệnh tình kéo dài, đến lúc nặng lên thì lại đổ lỗi cho bác sĩ. Chính vì vậy, nàng mới từng thề… sẽ không bao giờ hành nghề y nữa.

Vừa nghĩ đến đây, Tôi Liên Y bỗng ngẩn người: Không bao giờ hành nghề y ư? Vậy bây giờ… nàng đang làm gì thế này?

Đang miên man suy nghĩ, người phụ nữ đã thở hổn hển chạy về, trong tay nắm chặt một gói giấy dầu. Nàng ta giữ chặt nó đến mức như thể không phải đang cầm một gói đường, mà đang ôm chặt một sinh mạng vậy.

Tô Liên Y ngẩng đầu lên, đôi mắt xưa nay vốn bình thản giờ lại phủ đầy nét hoang mang.

Vì chuyện năm xưa, nàng đã thề sẽ không bao giờ hành nghề y nữa. Nhưng… bây giờ, nàng phải làm sao đây?

Người phụ nữ vì vội vã chạy đi chạy về nên lúc này thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt. Thế nhưng khi thấy đôi mắt mơ hồ, thoáng hoang mang của Tô Liên Y, tim nàng ta bỗng hụt một nhịp.

“Tô… cô nương, đường đỏ… ta đã mua về rồi.” Ngoài hơi thở gấp gáp, giọng nàng ta còn mang theo sự lo lắng bất an rõ rệt.

Lông mày Tô Liên Y khẽ giật mấy cái, ánh mắt đờ ra vài giây, cuối cùng vẫn buông lỏng, trong mắt ánh lên vẻ dứt khoát.

“Pha đường đỏ với nước nóng, phải đặc, làm nhanh lên.” Thôi vậy, coi như lần này là tình huống đặc biệt. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Người phụ nữ thấy nét hoang mang trong mắt Tô Liên Y dần biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh quen thuộc, liền xúc động đến mức suýt khóc, vội vàng gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, ta làm ngay đây!” Chính nàng ta cũng không nhận ra, từ lúc nào mà mình đã coi nữ ma đầu khét tiếng này như chiếc phao cứu mạng cuối cùng của cả nhà.

Tô Liên Y quay đầu lại, rất cung kính và nghiêm túc hỏi bà lão: “Tôn lão, xin hỏi Tôn đại ca nhà mình bắt đầu phát bệnh từ khi nào? Khi đó triệu chứng ra sao?”

Bà lão Tôn gia nhớ lại khoảnh khắc con trai mình ngã quỵ, rốt cuộc không kìm được, đưa tay lau nước mắt, giọng run run: “Là… chắc khoảng hai tháng trước, vốn dĩ đang khỏe mạnh bình thường, thế mà… thế mà đột nhiên ngã xuống…” Bà lấy khăn tay ra chấm nước mắt, khóc thút thít. “Ban đầu, cả nhà cứ nghĩ nó chỉ mệt, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe lại, nào ngờ… nào ngờ từ đó không thể tự đứng dậy được nữa…”

Thấy bà cụ xúc động, Tô Liên Y không hỏi tiếp, chỉ im lặng suy nghĩ: rốt cuộc đây là bệnh gì mà lại thành ra thế này?

Nhớ lại hồi mới vào đại học Y, cũng từng học qua một chút về Đông y, nhưng chỉ là kiến thức rất sơ lược, chỉ nói khái quát chứ không dạy cách bắt mạch. Đến giờ Tô Liên Y mới thật sự hiểu được sự uyên thâm của Đông y, chỉ dùng tay và tai mà vẫn có thể chẩn đoán bệnh, thật sự rất kỳ diệu.

Không có ống nghe, cô chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất: Áp tai trực tiếp lên ngực bệnh nhân để nghe nhịp tim và hơi thở. Trước khi ống nghe ra đời, các bác sĩ đều dùng cách này. Dù không chính xác tuyệt đối, nhưng còn hơn là không có gì.

Hai bà cháu Tôn gia thì sợ hết hồn: Tô Liên Y này vừa cởi áo người ta, giờ lại còn áp sát vào ngực, thật đúng là… quá mức khó coi, trái với phong tục lễ giáo!

Cậu bé còn định nói gì đó, nhưng đã bị người mẹ bưng bát nước đường đỏ vừa chạy về kịp ngăn lại. Nàng ta lắc đầu ra hiệu cho con im lặng, đừng làm phiền.

Nhịp tim quá chậm, loạn nhịp, tim đập yếu…

Tô Liên Y ngẩng đầu lên, đứng dậy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, đôi mày cau chặt lại.

Cao huyết áp hay tắc mạch máu não thì loại ngay đầu tiên. Người đàn ông gầy gò thế này, gần như không thể mắc mấy bệnh đó. Bệnh tim? Khả năng rất lớn là do tim, nhưng bệnh tim cũng không thể khiến người ta liệt giường suốt hai tháng liền thế này.

Tô Liên Y ngẩng đầu, nhìn thấy người phụ nữ nhà họ Tôn đang bưng bát nước đường đỏ. Nàng liền nói: “Tôn tẩu, cho huynh ấy uống chỗ nước đường này đi.”

“Được!” Người phụ nữ vội vàng đáp lời, lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận đút từng ngụm cho phu quân uống.

“Dạo gần đây, Tôn đại ca có từng bị sốt, tiêu chảy hay nôn mửa không? Chỉ cần có gì bất thường, các người phải nói hết cho ta biết.” Tô Liên Y nghiêm giọng hỏi.

Người phụ nữ nhà họ Tôn bắt đầu nhớ lại, nhưng bà lão đã lên tiếng trước:

“Tô cô nương, không hề bị sốt hay tiêu chảy, nhưng thường xuyên nôn mửa.”

Đột nhiên, cậu bé như sực nhớ ra điều gì, bèn lí nhí gọi: “Tô… Tô tỷ tỷ…”

Đứa trẻ rất thông minh, đã nhìn ra Tô Liên Y đang thật lòng giúp gia đình mình, nên cố gắng dẹp bỏ ác cảm để mở miệng nói.

“Cha không phải mới ngã bệnh hai tháng trước… thật ra cha đã bệnh hơn một năm rồi. Con từng thấy cha đột nhiên chóng mặt… nhưng… nhưng cha không cho con nói ra…”

Nói tới đây, cậu cúi gằm mặt, tràn đầy tự trách. Có lẽ nếu cậu nói sớm, cha đã không đến mức này.

Tô Liên Y khẽ gật đầu.

Một năm trước đã bắt đầu choáng váng, hai tháng trước thì ngã quỵ rồi nằm liệt giường, thường xuyên nôn mửa nhưng không sốt, không tiêu chảy, tim đập chậm, loạn nhịp, hồi hộp, cơ thể thì gầy yếu bất thường, rốt cuộc là bệnh gì?

Triệu chứng hồi hộp (nhịp tim đập nhanh, bất thường)… Nàng quyết định bắt đầu từ đây. Thông thường, bệnh gây hồi hộp không ngoài các bệnh tim mạch, bệnh mạch vành, rối loạn nhịp tim, thiếu máu, thiếu kali máu (mất cân bằng điện giải gây yếu cơ và rối loạn nhịp tim), hay rối loạn thần kinh tim…

Sau khi uống nước đường đỏ, tinh thần của người đàn ông dần dần tỉnh táo lại.

Khi nhìn thấy Tô Liên Y, người đàn ông vô cùng kinh ngạc rồi lại tức giận, tưởng rằng nàng lại đến bắt nạt người nhà mình nên cố gắng vùng dậy để bảo vệ vợ con, nhưng khổ nỗi thân thể quá yếu, chẳng thể ngồi dậy nổi.

Người phụ nữ nhà họ Tôn vội vàng đỡ phu quân mình, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra, giải thích rằng Tô Liên Y không phải đến gây hại mà là đến để giúp đỡ gia đình họ.

Trong phòng có tiếng gọi lo lắng, nhưng cũng không thể kéo Tô Liên Y ra khỏi dòng suy nghĩ.

Nàng cúi đầu, chăm chú quan sát người đàn ông đang nằm trên giường.

Việc bệnh nhân còn đủ sức vùng dậy đã loại trừ khả năng liệt hoàn toàn, nhưng hắn vẫn không thể đứng lên được, điều này chứng tỏ rõ ràng là bị yếu cơ.

Yếu cơ, nôn mửa, nhịp tim chậm, cảm giác hồi hộp…

Tô Liên Y chợt nhớ đến một loại bệnh, ánh mắt bỗng sáng lên: “Ta gần như đã đoán ra bệnh của hắn rồi!”

Hết Chương 12: Khám bệnh (1).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page