Mà Triệu Phú là hàng cháu, chỉ được có 5% cổ phần công ty.
Chỉ là hiện tại đã khác.
Trên tay Triệu Phú có 5% cổ phần công ty, cộng thêm 30% cổ phần công ty của cha mẹ anh ấy, thêm 10% cổ phần công ty trong tay Tống Nhiễm, cùng 5% cổ phần công ty mà Triệu Lẫm thế chấp ở chỗ tôi.
Vừa vặn, 50%.
Vì thế, sau khi cuộc họp đại hội cổ đông này kết thúc, tranh đấu quyền lực trong nhà họ Triệu cũng hoàn toàn chấm dứt.
Lần này đây, là Triệu Lẫm thua.
Bên nhà họ Triệu đã xong, còn bên nhà họ Tống giờ mới bắt đầu.
Sau khi cha Tống biết được là tôi và Tống Nhiễm liên thủ tính kế Triệu Lẫm, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là giận không kìm được.
“Hai người các cô, rốt cuộc là muốn làm gì!”
Ông ta gọi tôi và Tống Nhiễm vào nhà họ Tống, ở trước mặt hai người bọn tôi, thở phì phò đập phá một đống lớn đồ đạc.
Tống Nhiễm sợ tới mức núp sau lưng tôi, còn tôi thì lại không chút nào ngạc nhiên khi tình cảnh này.
Xét theo bản chất, cha Tống và Triệu Lẫm giống nhau, đều cuồng vọng tự đại như nhau, vả lại cảm xúc còn cực kỳ không ổn định.
Cuối cùng, sau khi cha Tống đập mệt, ông ta thở phì phò, nhìn chằm chằm Tống Nhiễm đang núp sau lưng tôi, giống như cô ấy không phải con gái ông ta, mà là kẻ thù vậy.
“Lúc trước thấy mày đơn thuần lại nghe lời, cái gì cũng không hiểu mới đón mày về, thay thế Tống Ngữ.”
“Nhưng giờ mày là cái thá gì, mà dám bắt chước Tống Ngữ, đối nghịch với tao? Thành thật nghe lời cha mày, gả vào nhà họ Triệu không tốt à?”
“Không đứa nào tốt đẹp cả, đều là một lũ lỗ vốn! Giống hệt con cô kia của chúng mày!”
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt tôi lập tức lạnh xuống.
Nhưng không đợi tôi lên tiếng, cửa thư phòng đã bị gõ vang, một bóng người quen thuộc lại xa lạ tiến vào.
“Ồ!”
Người tới mặc một bộ vest lịch sự trưởng thành, cười đi về phía tôi, như thể thời gian không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người bà.
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy, mà anh vẫn còn nhớ thương em đấy?”
Người tới chính là Tống Uẩn, người cô vốn nên ở nước ngoài của tôi.
Cha Tống không ngờ bà ấy lại đột nhiên trở về, hai mắt tức thì trừng lớn.
“Cô, sao cô lại trở về rồi?”
Mà Tống Nhiễm thì lại tò mò, ló đầu ra khỏi lưng tôi, nhìn Tống Uẩn đột nhiên xuất hiện.
“Đây là cô của chúng ta? Ông trời ạ, đại mỹ nhân! Cho nên tôi có dáng vẻ xinh đẹp thế này, là do di truyền cách đời sao?”
Tống Uẩn nghe vậy thì nụ cười càng thêm sâu.
“Cháu chính là Tiểu Nhiễm đúng không? Là một cô bé miệng ngọt, lát nữa cô cho cháu chút tiền tiêu vặt.”
“Dạ vâng!”
Tiền tiêu vặt của nhà giàu đương nhiên không phải là con số nhỏ, Tống Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt.
Sau đó Tống Uẩn lại nhìn về phía tôi.
“Đương nhiên cũng có phần của Tiểu Ngữ.”
Sự dịu dàng trong mắt bà ấy khiến tôi có một loại xúc động muốn khóc.
“Đứa trẻ ngoan, mấy năm nay vất vả cho cháu rồi.”
Tôi lắc đầu, cố gắng nghẹn nước mắt trở lại.
Cuối cùng, Tống Uẩn quay đầu nhìn về phía cha Tống: “Anh, em cảm thấy Tiểu Nhiễm nói rất đúng.”
“Có lẽ thực sự là di truyền cách đời, hai đứa cháu gái này, đều rất giống em đấy.”
Giờ phút này, sắc mặt cha Tống đã vô cùng khó coi.
Có lẽ lúc này ông ta mới chợt nhận ra, không lâu trước, ông ta vừa mới chuyển cho Tống Nhiễm 20% cổ phần công ty.
Mà trong tay Tống Uẩn, vừa vặn có 30% cổ phần công ty.
Đây là kế hoạch tôi đã lên ngay từ đầu.
Cha Tống và Triệu Lẫm đều tự đại giống nhau, đều cho là bản thân có thể vo tròn bóp méo đứa ngốc bạch ngọt Tống Nhiễm trong lòng bàn tay.
Vì thế, tôi biết thời biết thế, lợi dụng điểm này giúp Tống Nhiễm ăn cả hai đầu.
20% cổ phần công ty cũng là tôi suy tính kỹ càng mới định ra.
Lúc trước, cha Tống dựa vào ưu thế giới tính mà chiến thắng, cuối cùng cô Tống Uẩn chỉ lấy được 30% cổ phần công ty rồi bị đày ra nước ngoài, khai thác thị trường.
Tôi đoán chắc tâm lý cha Tống, ông ta sẽ không cho phép cổ phần công ty trong tay mình ít hơn của cô, 50% cổ phần công ty trong tay ông ta, Tống Nhiễm lấy đi 20% đã là cực hạn.
Nhưng ông ta trăm triệu lần không ngờ, tôi lại liên thủ với Tống Nhiễm.
Đại khái là trong mắt mấy người như ông ta và Triệu Lẫm, tôi và Tống Nhiễm thân là thiên kim thật và thiên kim giả hẳn sẽ đấu nhau tới mức tôi chết cô sống, nên luôn tìm cách nhấn mạnh chênh lệch thân phận giữa tôi và Tống Nhiễm, khơi mào mâu thuẫn giữa chúng tôi.
Nhưng trên thực tế, nhiều khi không phải là giới nữ muốn ganh đua, mà là do bọn họ gán mác cho giới nữ: Cái gì mà phụ nữ tốt là như thế nào, người phụ nữ tốt là phải làm gì…
Nhưng rõ ràng, phụ nữ trên đời này rất đa dạng.
Tôi là cô gái ưu tú, Tống Nhiễm cũng vậy, Tống Uẩn cũng thế.
Cho nên, cuối cùng thắng lợi thuộc về chúng tôi.
Sau cùng, Tống Uẩn chỉ trở về vài ngày rồi lại chuẩn bị quay sang nước ngoài.
Ngày bà ấy bay, tôi cùng Triệu Phú và Tống Nhiễm cùng nhau lái xe đưa tiễn.
Trên đường, Triệu Phú cùng Tống Nhiễm vẫn luôn đấu võ mồm, tôi nghĩ một lát, rồi quay đầu hỏi: “Cô, hay là cô ở lại đi?”
“Năm đó là không còn cách nào khác nên cô mới ra nước ngoài. Hiện tại có cháu và Tống Nhiễm, cô ở lại vừa hay giúp chúng cháu một tay.”
“Cô không muốn ở lại làm thuê cho hai đứa đâu.”
Tống Uẩn nói đùa, “Hơn nữa, mấy năm nay cô đã sớm thích ứng với môi trường nước ngoài, chi nhánh công ty bên đó cũng không thể hoạt động nếu không có cô.”
Trước khi vào phòng chờ, Triệu Phú và Tống Nhiễm mới tách ra, một người đi đậu xe, một người đi mua nước, tôi đưa vali trong tay cho Tống Uẩn, đang muốn khuyên bà ấy thêm lần nữa…
“Biết vì sao lần này cô lại trở về không?”
Bà ấy cười hỏi.
Tôi lắc đầu, bà ấy quả thực không báo cho tôi biết bà ấy sẽ trở về.
“Bởi vì, cô muốn đích thân đưa vương miện cho cháu.”
Giờ khắc này, ánh mắt bà ấy nhìn tôi, giống như ánh mắt của tất cả người mẹ trên thế giới này nhìn con của mình.
“Cô bé ôm chân cô trước khi cô xuất ngoại, khóc cầu xin cô đừng đi năm đó..”
“Nay rốt cuộc đã trưởng thành một người phụ nữ ưu tú, có thể một mình đảm đương một phía rồi.”
Bà ấy vươn tay, khẽ vuốt đầu tôi.
“Tống Ngữ, cô rất tự hào vì cháu.”
Lời nói vừa dứt, tôi cuối cùng đã không thể kìm nén nữa, mắt đỏ hoe.
Khi còn nhỏ, trong nhiều đêm không ngủ được, tôi vẫn luôn ôm gối đầu chạy tới phòng của cô.
Những lúc như vậy, Tống Uẩn đều cười mở cửa cho tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cháu có muốn ngủ cùng cô không?”
Khi đó, rõ ràng bà ấy và cha Tống là đối thủ cạnh tranh đoạt gia sản, nhưng bà ấy vẫn sẵn sàng nở nụ cười đầy dịu dàng với tôi.
Đối với tôi, tình yêu dịu dàng nhất trên thế gian này, luôn tới từ phụ nữ.
Sau khi tiễn Tống Uẩn xong, tôi trở ra tìm Triệu Phú cùng Tống Nhiễm.
Từ khoảng cách rất xa đã nhìn thấy bọn họ đứng cạnh xe cãi nhau.
Theo như Tống Nhiễm nói, đây là fan only đấu tranh với fan chân ái, mà tôi chính là idol kia.
Hít sâu một hơi, tôi nhìn lại bản thân thông qua màn hình điện thoại, xác định không nhìn ra dấu vết sau khi khóc thì mới tiếp tục đi tới.
Nhưng khi tới gần, lúc tôi định gọi hai người, thì lại chợt nghe Tống Nhiễm nói: “Nhưng mà, nếu tiếp tục ở lại bên cạnh Tống Ngữ, anh có thể sẽ chết đấy!”
“Anh không sợ chết sao?”
Tôi đột nhiên nhận ra, cô ấy đang nói về cốt truyện của nguyên tác.
Cho tới bây giờ, tôi đã dốc hết sức lực ngăn được cơn sóng dữ, thoát khỏi vận mệnh bị người nhà họ Tống đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng Triệu Phú thì sao?
Kiếp trước, anh ấy vì cứu tôi mà đã gặp tai nạn xe cộ bỏ mình thì sao?
Tâm tình của tôi chợt trở nên đóng băng, tôi nhanh chóng cân nhắc xem, có nên đưa Triệu Phú ra nước ngoài thêm vài năm nữa không.
Sau đó tôi lại nghe thấy Triệu Phú không chút do dự nói —
“Không sợ.”
Giờ khắc này, sự kiên định trong giọng điệu, khiến không ai có thể nghi ngờ sự chân thành của anh ấy.
“Tôi sẽ luôn, vẫn luôn, mãi mãi ở bên cạnh Tống Ngữ.”
“Cô ấy là công chúa kiêu ngạo, vậy thì tôi chính là bề tôi trung thành của cô ấy.”
Câu nói sau cùng vừa dứt, ngay cả người vẫn luôn tranh chấp với anh ấy là Tống Nhiễm cũng có chút cảm động.
“Anh thật là, tôi sắp khóc vì cảm động rồi, anh còn không dám tưởng tượng mình là hoàng tử sao?”
Mà Triệu Phú thì chỉ nhìn cô ấy một cách khó hiểu.
“Nhưng đó không phải là do cô ấy quyết định sao?”
A…
Tôi sững người ngay tại chỗ, đôi mắt hoe đỏ vừa mới bình thường lại đỏ lên.
Tên ngốc này.
Tại sao trên đời này lại có người có thể tốt tới vậy chứ?
Tốt tới mức tôi không đành lòng phụ anh ấy.
Tôi hít sâu một hơi, bước nhanh về phía Triệu Phú, trong đầu có một ý nghĩ nhanh chóng hiện lên.
Tôi đột nhiên muốn ôm lấy anh ấy, nói với anh ấy một câu “em thích anh”.
Gần, gần hơn…
“Triệu Phú!”
Tôi thấy Triệu Phú quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, khóe miệng anh theo bản năng nở nụ cười —
Một giây sau, bên kia đường có một chiếc xe phi nhanh tới.
Ngồi ở ghế lái là Triệu Lẫm mặt đầy râu ria, đôi mắt hằn đỏ đầy điên cuồng.
“Đi chết đi! Tất cả đều chết hết đi!”
Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhớ tới lời Tống Nhiễm vừa nói ban nãy.
“Nếu tiếp tục ở lại bên cạnh Tống Ngữ, có thể anh sẽ chết đấy, anh không sợ chết à?”
Bởi vì quay đầu nhìn tôi, nên Triệu Phú không biết phía sau có xe đang lao tới.
Đã không kịp nữa.
Trong mắt tôi tràn đầy tuyệt vọng.
Thì ra cái cốt truyện chết tiệt này vẫn còn chưa buông tha cho tôi sao?
Nhưng tôi còn chưa, nói với anh ấy câu “thích” kia…
“Đùng!”
Chiếc xe đụng mạnh vào cột điện bên vệ đường, máu tươi bắn ra phủ kín kính chắn gió.
Tôi khiếp sợ nhìn Tống Nhiễm đột nhiên lao tới, chắn trước mặt Triệu Phú.
Chiếc xe sắp đụng phải cô ấy giống như bị một sức mạnh không tên nào đó khống chế, cuối cùng thế mà lại dời hướng, chỉ sượt qua bên cạnh hai người họ.
Sau khi hồi thần, tôi lập tức vọt tới.
“Tống Nhiễm! Triệu Phú! Hai người không sao chứ?”
Tống Nhiễm sợ tới mức mềm nhũn hai chân, sau khi nhìn thấy tôi tới thì lập tức ôm chầm lấy tôi, ngay cả giọng nói cũng còn run rẩy.
“Tác dụng, tác dụng quan trọng nhất của vầng sáng nhân vật chính, là nhân vật chính tuyệt đối không chết một cách dễ dàng.”
Một giây sau, cô ấy “oa” một tiếng khóc lớn.
“Nhưng vẫn làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết, hu hu hu…”
Tôi ôm lấy cô ấy, trong lòng cũng cảm thấy nghĩ mà sợ.
Nếu không phải nữ chính nguyên tác – Tống nhiễm đây đột nhiên chạy ra chặn trước mặt Triệu Phú, vậy có lẽ anh ấy vẫn sẽ giống như kiếp trước, qua đời vì tai nạn xe cộ.
Cũng may, cũng may…
Tôi nhìn về phía Triệu Phú.
Chỉ thấy anh ấy nhìn về phía chiếc xe đã tông vào cột điện, ánh mắt vô hồn, giống như còn chưa hồi thần.
Một giây sau, anh ấy nhíu mày.
Rồi sau đó khép ánh mắt lại, ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Tôi: “!”
Chết tiệt, tôi quên mất, Triệu Phú nhìn thấy máu là sẽ ngất!
Tới tận khi vào bệnh viện, ngồi chờ kết quả kiểm tra, Tống Nhiễm vẫn còn chưa thể hoàn hồn lại.
“Móa ơi, chúng ta thế này có thể xem là thoát khỏi cốt truyện ban đầu rồi nhỉ? Hẳn là sẽ không còn chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa đâu hen? Triệu Lẫm đã đụng thành như vậy, hẳn là không còn cách nào một thai ba bảo nhỉ? Không không không, cũng chưa chắc, bởi vì chú ta là nam chính, hẳn là cũng có vầng sáng nhân vật chính giống như mình…”
Một giây sau, cô ấy đứng bật dậy, đẩy mở cửa, chạy như điên ra ngoài hành lang.
“Tôi thật sự không muốn một thai ba bảo đâu.”
Lần nổi điên này của cô ấy khiến tôi không kịp phản ứng, nên không thể ngăn cản, mới để cho cô ấy chạy ra ngoài như vậy.
Liếc thấy người trong các phòng bệnh khác, sau khi nghe được động tĩnh đều ra ngoài, nhìn bóng lưng chạy như điên của Tống Nhiễm, rồi lại nhìn về phía tôi.
Tôi: “…”
Tôi nhanh chóng đóng sập cửa phòng bệnh lại.
Ai ngờ, một giây sau xoay người lại đối diện với ánh mắt của Triệu Phú.
Chẳng biết anh ấy đã tỉnh lại từ lúc nào, con mắt có chút mờ mịt nhìn tôi.
Lúc anh ấy mở miệng định nói chuyện…
“Ngại quá, quấy rầy thiếu gia rồi.” Thư ký nhà họ Triệu đột nhiên mở cửa đi vào.
“Bên phòng giải phẫu của nhị gia vừa mới truyền tới tin, bởi vì thương thế sau tai nạn xe cộ quá nghiêm trọng, tuy miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng, nhưng sau này có lẽ sẽ là người thực vật, xác suất tỉnh lại vô cùng nhỏ…”
“Cái gì!” Không biết Tống Nhiễm đột nhiên từ nơi nào xông ra, hai mắt tỏa sáng.
“Ý của chú là sau này Triệu Lẫm sẽ không tỉnh lại nữa? Tôi cũng không cần gả cho chú ta để một thai ba bảo nữa đúng không?”
“Hả?”
Thư ký có phần hoang mang.
“Vâng, không cần…”
Tiếp theo, hình như là nghĩ ra chuyện gì, thư ký nói.
“Trên danh nghĩa của nhị gia còn có một phần bất động sản và cửa hàng, nếu sau này nhị gia không tỉnh lại nữa…”
“Nếu sau này chú ấy không tỉnh lại nữa, thì bất động sản và cửa hàng trên danh nghĩa chú ấy, đương nhiên là phải đưa cho vợ sắp cưới của chú ấy rồi.”
Triệu Phú lên tiếng, cắt ngang lời thư ký, khẽ cười nhìn về phía Tống Nhiễm.
“Thật sao?”
Tống Nhiễm lập tức cảm thấy eo không buốt, đầu không đau, ngay cả vẻ nổi điên mất mặt trên hành lang vừa mới rồi cũng chẳng nhằm nhò gì.
“A đúng đúng đúng! Tôi chính là vợ sắp cưới của chú ta nè! Ây dô, nghe nói chú ta không hề tỉnh lại, tôi thật sự rất đau lòng… Xin hỏi, khi nào thì thích hợp sang tên bất động sản và cửa hàng vậy?”
Mắt thường cũng có thể thấy được mặt Tống Nhiễm sắp cười thành đóa hoa cúc rồi.
Thấy thế, tôi và Triệu Phú liếc nhau, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Đợi sau khi thư ký cùng Tống Nhiễm đều đi hết, trong phòng bệnh rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Tôi nhìn Triệu Phú lành lặn nằm trên giường bệnh, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng rốt cuộc trở lại lồng ngực.
“Bây giờ thì tốt rồi, đến lúc này coi như chúng ta đã hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện ban đầu.”
“Ừ.”
Triệu Phú gật đầu, sau đó đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay tôi.
Anh ấy ngửa đầu nhìn tôi, mặt mày cong cong, ánh mắt dịu dàng tới kỳ cục.
“Vậy hiện tại, em có thể nói thích anh chưa?”
Tôi ngẩn người.
Sau khi phản ứng lại, tôi vừa rơi nước mắt, vừa cười nói.
“Ừm, em thích anh.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
“Thật sự…”
Rất thích, rất rất thích.
(Kết thúc chính văn)
You cannot copy content of this page
Bình luận