Thang máy đã tới văn phòng quản lý tầng 18.
Lâm Hiểu bị tôi nói tới mức nghẹn lời không đáp lại được, thấy thang máy mở cửa, cô ta nhanh chóng trừng tôi một cái, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Thế nên chúng tôi đều đã quên, từ sau khi cô ta tiến vào vẫn chưa hề nhấn chọn số tầng.
Mà tầng tôi chọn lúc đầu, chính là tầng 18.
Mười phút sau, tôi ngồi trong phòng họp đại hội cổ đông, ôm ly trà sữa trong tay, cười híp mắt nhìn cha Lâm Hiểu ngồi đối diện đã bắt đầu mồ hôi đầm đìa.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu đi.”
Sau khi uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng, tôi thả ly xuống, khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa thủy tinh của phòng họp.
Lâm Hiểu bởi vì khiếp sợ mà trợn to hai mắt.
Tôi chỉ cảm thấy giờ phút này cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sung sướng.
“Chủ đề của cuộc họp hôm nay là về việc phó tổng Lâm tham ô công quỹ, cùng với những việc liên quan sau khi bãi miễn chức vị phó tổng này.”
Chuyện bên tôi tiến hành rất thuận lợi, tiến độ bên Tống Nhiễm cũng rất nhanh.
Dù sao Triệu Lẫm cũng là nam chính của nguyên tác, cho dù Tống Nhiễm có là nữ chính trời định, có lực hấp dẫn trí mạng với chú ta, thì vẫn còn chưa đủ.
Nên Tống Nhiễm phải mang đủ thành ý tới thông đồng với chú ta.
Đầu tiên cô ấy biểu đạt sự bất mãn của mình về chuyện, cô bị thằng chồng chưa cưới trên danh nghĩa là Triệu Phú vắng vẻ. Tiếp đó, trong khi mập mờ với Triệu Lẫm, thì cô ấy giả vờ vô tình tiết lộ cho chú ta một hạng mục lớn mà nhà họ Tống xem trọng nhất trong sáu tháng cuối năm nay.
Sau khi Triệu Lẫm bí mật tìm người điều tra, phát hiện hạng mục kia đúng như Tống Nhiễm nói, là một hạng mục kiếm ổn không thiệt.
Vì thế, chú ta đi trước một bước, khơi thông quan hệ, trước khi nhà họ Tống ra tay thì bắt được cái hạng mục này trước.
Mà Tống Nhiễm có thể tiết lộ cho chú ta hạng mục mà nhà mình xem trọng, càng làm cho chú ta tin tưởng, đóa sen trắng tâm tư đơn thuần Tống Nhiễm này, đã yêu chú ta tới mức không còn thuốc chữa.
Dù sao cũng là nam chính trong văn kiều thê, chú ta vẫn luôn có tự tin thái quá về phương diện này.
Chỉ là kinh phí đầu tư ban đầu của hạng mục rất cao, mà vốn lưu động trong tay Triệu Lẫm lại không đủ.
Vốn đã là trộm đoạt hạng mục của nhà họ Tống, đương nhiên không thể xin sự giúp đỡ từ phía họ, mà quan hệ giữa chú ta và cha mẹ Triệu Phú lại luôn không tốt.
Vì thế chú ta chuyển hướng sang Lâm thị.
Sau khi chức vị của phó tổng Lâm bị bãi miễn, khoản tiền ông ta tham ô cũng được trả về cho công ty, cả nhà Lâm Hiểu đã phải bán hết toàn bộ bất động sản trong tay giống như kiếp trước, rồi rời khỏi thành phố N.
Mà trên tay tôi cũng có thêm một số vốn lưu động lớn.
Triệu Lẫm tìm tới cửa nhưng vẫn mang theo một chút cảnh giác.
Mãi tới khi tôi đưa ra yêu cầu lấy 5% cổ phần dưới tên chú ta ra làm thế chấp, thì mới bơm vốn cho chú ta.
Triệu Lẫm biến sắc, theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng tôi lại đoạt trước, lên tiếng, giọng điệu tủi thân: “Chú nhỏ, chú cũng biết, tôi và Triệu Phú là thanh mai trúc mã, tôi rất thích anh ấy.”
Triệu Lẫm không rõ tôi muốn nói gì, chỉ gật đầu.
Dưới gầm bàn, tôi hung hăng nhéo đùi mình một cái, nặn ra hai giọt nước mắt, giọng điệu càng thêm u oán: “Nhưng bây giờ tôi đã không còn là thiên kim nhà họ Tống nữa, nhà họ Tống muốn kết thân với nhà họ Triệu nên chắc chắn sẽ không cho phép, tôi và Triệu Phú ở cùng nhau.”
“Nghe nói, gần đây quan hệ giữa chú và Tống Nhiễm rất tốt? Vậy chúng ta hẳn là đồng minh nhỉ!”
Nhìn thấy Triệu Lẫm còn chưa thông não, tôi nói thẳng: “Chú xem, tôi muốn gả cho Triệu Phú, chú muốn kết hôn với Tống Nhiễm, mục tiêu của hai chúng ta không xung đột, đương nhiên là tôi sẽ đứng về phe chú.”
Tôi dùng ánh mắt vô tội nhìn chú ta: “5% cổ phần công ty này chỉ là tạm thời để nợ ở chỗ tôi, nếu hai ta là đồng minh, vậy đương tôi phải giúp chú rồi. Chỉ cần chú ký một chữ, tuần sau tôi lập tức chuyển tiền vào tài khoản cho chú.”
Cuối cùng, Triệu Lẫm vẫn nửa tin nửa ngờ ký.
Không còn cách nào khác sao? Chú ta quả thực rất cần số tiền kia.
Đó là một hạng mục khai phá cấp thành phố, kiếp trước sau khi hạng mục này thành công đã trở thành một trong những địa danh nổi bật của thành phố N. Công ty phụ trách hạng mục này không chỉ kiếm được một khoản lớn, còn trở nên nổi tiếng khắp trong nước.
Vậy tại sao, tôi lại chắp tay tặng hạng mục này cho Triệu Lẫm cơ chứ?
Tôi bưng chén trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm.
Hai tháng sau, đi cùng với nghi thức khởi công long trọng, Triệu Lẫm cũng mở ra giai đoạn đỉnh cao của cuộc đời mình.
Trong giai đoạn này, Triệu Phú phối hợp diễn rất nhịp nhàng, Tống Nhiễm hăng hái trình diễn một hồi cốt truyện từ hôn vả mặt, làm cho Triệu Lẫm hoàn toàn tin rằng, Tống Nhiễm đã không còn cảm giác gì với Triệu Phú.
Lúc tôi còn chưa rời khỏi nhà họ Tống, lễ hỏi cho con dâu mà nhà họ Triệu đưa ra là 5% cổ phần công ty.
Cha Tống là một người hám lợi, lúc ấy thấy quan hệ giữa tôi và Triệu Phú rất tốt, lại mang theo chút ý nghĩ bấu víu lên nhà họ Triệu, cho nên mới bắt đầu tác hợp cho chúng tôi.
Mà Triệu Lẫn, nếu muốn được nhà họ Tống ủng hộ, đương nhiên chỉ có thể tăng giá.
Đây không chỉ là một đám hỏi, còn là một cuộc giao dịch, nếu muốn đối phương đồng ý đổi người đặt cược, vậy đương nhiên là phải đưa ra lợi thế đủ nhiều.
Vì thế, kết quả thương nghị cuối cùng của đôi bên là, Triệu Lẫm hứa hẹn cho nhà họ Tống 10% cổ phần công ty, xem như lễ hỏi. Mà Tống Nhiễm cũng phải mang theo 20% cổ phần công ty của nhà, coi như đồ cưới.
Ban đầu cha Tống còn có chút không ưng, nhưng dưới sự chỉ đạo của tôi, Tống Nhiễm diễn ra một tư thái ngốc bạch ngọt, hứa hẹn sau khi gả về nhà họ Triệu, nhất định sẽ khuyên chồng quan tâm nhà mẹ đẻ nhiều hơn, cổ phần công ty này cô ấy chỉ là tạm thời giữ giùm cho cha, ngày sau sẽ tìm cơ hội chuyển lại, bản thân vẫn thân với cha hơn, vân vân và mây mây.
Tác giả gốc vẫn luôn thiên vị nữ chính dưới ngòi bút của mình, cho Tống Nhiễm một dáng vẻ sen trắng người khác nhìn vào là thương là tiếc, cộng thêm vầng sáng nữ chính, nên cuối cùng cha Tống cũng đồng ý.
Ngày đính hôn, tôi đại diện cho Lâm thị tham dự.
Cha Tống nhìn thấy tôi thì không hề che giấu sự ghét bỏ trong mắt.
“Nghe nói, bây giờ cô đã là đại cổ đông của Lâm thị rồi? Cũng chỉ là nhờ may mắn, đụng phải lão Lâm vô dụng đó thôi, ngay cả công ty trong nhà mình cũng không giữ được, lại bị một con ranh con chiếm quyền.”
Tôi mỉm cười nhìn ông ta.
Cha Tống trọng nam khinh nữ, nhưng cả đời này ông ta lại không sinh được con trai.
Kiếp trước tôi cũng đã từng thử cố gắng, để nhận được sự thừa nhận của ông ta, nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại sự thật, tôi là con gái.
Mà những lời nói kiểu này, tôi đã được nghe ông ta nói qua vô số lần.
“Dạ, cha.”
Tôi gật đầu cười.
“Cha nói đúng, quả thực con rất may mắn.”
Bởi vì may mắn, cho nên mới có thể sống lại.
Bởi vì may mắn, cho nên hiện tại mới có thể có cơ hội đứng trước mặt ông.
Lúc trước, sau khi rời khỏi nhà họ Tống, mặc dù tôi có được trí nhớ của kiếp trước, biết được hạng mục nào có thể kiếm tiền, nhưng lại sợ làm quá mức rêu rao sẽ khiến người khác chú ý, cho nên sau khi suy tính cẩn thận, mới lựa chọn Lâm thị đang trên bờ vực phá sản.
Sau khi giúp công ty khởi tử hồi sinh, tôi lại đầu tư liên tiếp không ít hạng mục sẽ kiếm tiền sau này, làm cho tài sản của công ty tăng lên gấp mấy lần.
Nhưng mặt ngoài, tôi vẫn giả vờ tứ cố vô thân như sau khi bị đá khỏi nhà giàu, không thể không làm một lúc mấy công việc để nuôi sống bản thân, làm cho đám người vẫn còn để mắt tới tôi thả lỏng cảnh giác.
Tất cả mọi việc, đều là vì ngày hôm nay.
“Năm đó, lúc cô rời nhà đi là hai bàn tay trắng, cô lấy tài chính đâu ra mà khởi nghiệp?”
Dừng một chút, sự chán ghét trong mắt cha Tống lại đậm hơn, “Có phải con cô vẫn luôn không biết thân biết phận kia đưa cho cô hay không?”
“Ông đoán xem?” Tôi không trả lời thẳng những lời này, nhưng cha Tống vẫn đoán được.
“Cô và con đó, thật là giống nhau như đúc.”
Ông ta tức giận nói ra những lời này, lại khiến tôi đột nhiên nhớ lại lúc năm tuổi.
Khi còn trẻ con, tôi chỉ lỡ miệng nói một câu “Nếu cô là mẹ con thì tốt quá”, vậy mà lại bị cha Tống đột nhiên giận dữ, đá ngã ra đất.
Lúc đó, cuộc tranh đấu giành chức người thừa kế của nhà họ Tống đã hạ màn, chỉ bởi vì là nữ, cho nên người cô vẫn luôn ưu tú lại bại bởi cha Tống, người thua xa cô về mọi mặt, phải ra nước ngoài khai thác thị trường bên đó.
Cha Tống vẫn luôn không thích người em gái quá mức thông minh đó, bởi vì bà sẽ luôn làm nổi bật sự bất tài của người thừa kế nam giới là ông đây.
Cho nên, liên đới theo, ông ta cũng không thích tôi, người quá giống em gái ông ta.
Mà Tống Nhiễm cho tới bây giờ, mỗi một bước đều làm thỏa mãn lòng tự trọng của một người cha như ông ta, cho nên ông ta mới dễ dàng lọt vào trong cạm bẫy tôi bày ra.
Cha thấy đấy, người hiểu cha nhất trên đời này thực ra lại là người phụ nữ mà cha khinh thường nhất.
Tiệc đính hôn được cử hành rất thuận lợi.
Tính tới thời điểm này, mọi chuyện đều đã phát triển đúng theo cốt truyện của nguyên tác ở kiếp trước.
Mãi tới một ngày nào đó trước hôn lễ, Triệu Lẫm – người có tiền đồ rộng mở – đang ở trong phòng làm việc, ảo tưởng vẽ ra một tương lai tốt đẹp, thì thư ký từ công trường hạng mục vội vàng trở về, sắc mặt khó coi, báo cho chú ta một tin tức —
Trên công trường hạng mục đang thi công kia, đào ra một ngôi mộ cổ.
Nụ cười trên mặt Triệu Lẫm, cứng ngắc.
Tôi cũng không lừa người, kiếp trước, cái hạng mục này quả thực là kiếm bộn.
Chỉ là phải đợi qua vài năm, sau khi toàn bộ công tác khai quật khảo cổ kết thúc.
Nhưng trước mắt, Triệu Lẫm chờ nổi sao?
Cho dù là nhân lực hay là vật lực, ngay cả đống máy móc trên công trường kia, tiền thuê mỗi ngày tính ra cũng không hề ít.
Nếu Triệu Lẫm không muốn từ bỏ hạng mục này, vậy chú ta cũng chỉ có thể cắn răng duy trì, tự nhận bản thân xui xẻo.
Nhưng 5% cổ phần công ty mà chú ta thế chấp kia, phải thuộc về tôi.
Không ai có thể đoán được, chuyện này là do tôi cố tình bẫy Triệu Lẫm, bởi vì đào ra mộ cổ là một chuyện ngoài ý muốn, không cách nào đoán trước được.
Mà tôi ở trong mắt Triệu Lẫm, cũng chỉ là một cô thiên kim giả, bị nhà họ Tống vứt bỏ mà thôi.
Còn là cái loại não chỉ biết yêu đương kia kìa.
Việc đã tới nước này, Triệu Lẫm cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.
Chỉ cần chờ qua vài năm, chờ hạng mục được mở lại, chú ta vẫn có thể kiếm lại vốn, 5% cổ phần công ty kia, chú ta cũng sẽ lấy về.
Vì thế, những ngày tiếp theo, chú ta dồn hết sự chú ý vào việc tổ chức hôn lễ.
Chỉ cần kết hôn với Tống Nhiễm, lấy về 10% cổ phần công ty kia, lại có thêm 20% cổ phần công ty nhà họ Tống trong tay Tống Nhiễm, chú ta tin tưởng, dựa vào năng lực của chú ta, nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.
Tính toán của Triệu Lẫm rất hay.
Kế hoạch của tôi cũng được tiến hành một cách ổn định.
Mãi tới tận trước hôn lễ, cha Tống mới lưu luyến không rời, giao 20% cổ phần công ty kia vào tay Tống Nhiễm.
Lúc Tống Nhiễm cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty tới tìm tôi, cười sắp toét cả miệng, xông lên ôm chặt lấy tôi.
“Rốt cuộc không cần đóng kịch với cha già kia nữa! Em sắp thành diễn viên luôn rồi!”
“Cực khổ.” Tôi cười, ôm lại cô ấy, dùng ánh mắt bảo Triệu Phú rót cho cô ấy chén trà.
Triệu Phú nhận được ánh mắt của tôi, không tình nguyện làm theo, Tống Nhiễm đắc ý nhận lấy cái chén.
“Khụ khụ… Tại sao lại lạnh thế!”
“À, tôi nghĩ cô thích uống lạnh mà.” Triệu Phú mặt không đổi sắc nói, vươn tay nhấn đầu cô ấy, kéo cô ấy ra khỏi người tôi.
“Tránh xa một chút, ôm ôm ấp ấp thành cái thể thống gì nữa.”
Tống Nhiễm phản kháng không có kết quả, ấm ức thả lỏng cánh tay đang ôm tôi ra.
“Anh có ý gì? Đừng tưởng tôi không biết, anh là đang ghen tị vì Tống Ngữ xếp phần diễn cho tôi nhiều hơn anh chứ gì!”
“Ha ha!”
Nhìn hai người lại bắt đầu đấu võ mồm, tôi cười lắc lắc đầu, đứng lên đi tới bên cửa sổ.
Tháng hai, thời tiết đã bắt đầu ấm lên, tuyết đọng trên mặt đất đã sắp tan hết, ánh mặt trời đầu xuân xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên người tôi.
Ấm áp tới mức khiến người ta thoải mái không nhịn được mà nheo mắt lại.
Một đời này thật là tốt, tất cả đều như tôi mong muốn.
Tới thời điểm thu lưới rồi.
Trước hôn lễ, Triệu thị đột nhiên tổ chức đại hội cổ đông.
Đợi tới khi Triệu Lẫm vội vàng chạy tới, thì tôi và Triệu Phú đã ngồi chờ chú ta ở trong phòng hội nghị.
“Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Triệu Lẫm nhìn thấy tôi, sắc mặt chợt đổi.
Đợi sau khi thấy rõ Tống Nhiễm vẻ mặt vô tội, mặc nguyên bộ đồ trắng đứng sau lưng tôi, thì chú ta giống như mới chợt hiểu ra.
“Cô… Các cô?”
Sau khi thông não, chú ta lập tức nổi giận.
“Tiện nhân, các cô dám hùa nhau tính kế tôi!”
Lòng tự cao chết tiệt của một nam chính văn kiều thê khiến cho chú ta không thể chấp nhận nổi, chú ta thế mà lại bị một đứa “ngốc bạch ngọt” cùng một đứa “não yêu đương” tính kế.
Chỉ thấy chú ta giận điên lên, xông về phía tôi và Tống Nhiễm, khiến Tống Nhiễm sợ tới mức ôm chặt lấy tôi.
“Chị xem, chị xem, em đã sớm nhắc nhở hai người, loại nam chính trong văn kiều thê này đều là bệnh thần kinh cảm xúc không ổn định mà!”
Nhìn bàn tay Triệu Lẫm nâng lên rồi hạ xuống —
“Chú nhỏ!”
Triệu Phú đột nhiên đứng dậy, chắn trước mặt tôi và Tống Nhiễm, tay phải đồng thời siết chặt cổ tay Triệu Lẫm.
Sức lực mạnh mẽ khiến Triệu Lẫm đau tới mức kêu lên thành tiếng.
Triệu Lẫm theo bản năng giãy vài cái, lại phát hiện không giãy ra được.
Vừa rồi trong lúc nổi giận, một tát này là chú ta dùng 100% sức lực.
Chú ta khiếp sợ nhìn Triệu Phú, lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, thằng cháu mà chú ta chưa bao giờ để vào mắt đã trưởng thành, là một người đàn ông có thể chống đỡ một phương.
“Tôi đã nói rồi…”
Giọng nói của Triệu Phú mang ý cười, giống như chỉ đang đùa giỡn với Triệu Lẫm.
Nhưng xuyên thấu qua mắt kính, Triệu Lẫm thấy được sát khí lạnh thấu xương mà chú ta chưa bao giờ được thấy.
“Chú già rồi, chú nhỏ ạ!”
Dứt lời, Triệu Phú hất tay ra, Triệu Lẫm ngã sõng soài ra đất.
Thư ký phản ứng kịp chạy bước nhỏ tới, nâng Triệu Lẫm dậy, ngồi lên ghế.
Kế tiếp, trong hội nghị chính thức kia, Triệu Lẫm giống như mất hồn, ngồi ngây ngốc trên ghế, không rên một tiếng.
Đối ngoại, ông cụ Triệu là một người chú ý công bằng công chính, Triệu Lẫm là con riêng ông có lúc về già, nhưng cổ phần của chú ta và cha mẹ Triệu Phú đều bằng nhau, cùng là 15%.
You cannot copy content of this page
Bình luận