Tôi đang muốn nhắc nhở anh ấy, người này về sau sẽ là kình địch cướp đi ngôi vị người thừa kế của anh đấy, vạn lần đừng có xem thường chú ta.
“Cho nên, hôm nay em tới chỗ này, là để chờ chú nhỏ?”
Triệu Phú khiếp sợ nhìn tôi.
Một giây sau, ghen tị trong mắt anh ấy giống như muốn tràn cả ra ngoài.
“Chú ta tốt hơn anh ở điểm nào hả?”
Nháy mắt, tôi trở nên vô cảm.
Mà Triệu Phú vẫn tiếp tục chua xót: “Tốt tốt tốt, anh thừa nhận, chú nhỏ quả thực vẫn còn khí chất anh tuấn.”
“Nhưng chú ta đã hơn ba mươi rồi, chẳng lẽ bây giờ gu của em là lớn tuổi hả?”
“Không đúng, anh kém chú ta ở điểm nào? Chú ta đã già rồi, em vẫn nên chuyển qua anh đây nè!”
Tôi vươn tay, túm cái miệng đang lải nhải của Triệu Phú lại.
“Câm miệng, bằng không giết.”
Triệu Phú ấm ức, gật đầu lia lịa.
Vì thế, sau khi chậm trễ một vài phút, Triệu Lẫm đã tới gần, bây giờ thì ngay cả Triệu Phú cũng nhận ra, chú ta có vấn đề.
“Sao mặt chú nhỏ lại đỏ như vậy? Bộ dạng đi đường cũng không đúng lắm, có phải chú ta uống say rồi không?”
“Không phải, bị người ta bỏ thuốc.”
Tôi cũng không giấu diếm: “Chú ta bị người khác tính kế.”
“Cái gì!”
Chó nhỏ Triệu Phú khiếp sợ: “Vậy chúng ta muốn giúp chú ta sao?”
“Đương nhiên.” Tôi khẽ nhếch miệng: “Đi, anh lên.”
Ban đầu tôi còn lo, một mình tôi thì sẽ ngăn cản một người đàn ông cao to như Triệu Lẫm bằng cách nào.
Hiện tại có Triệu Phú thì tiện hơn nhiều.
Triệu Phú nhận được mệnh lệnh, lập tức xông lên.
Kiếp trước, sau khi bị bỏ thuốc, Triệu Lẫm vẫn còn giữ được một tia lý trí cuối cùng.
Sau khi chật vật chạy ra khỏi phòng riêng, chú ta lại đụng phải Tống Nhiễm đang say rượu, thế nên mới tạo ra địa chấn.
Nhưng lúc này đã có tôi và Triệu Phú cắt ngang giữa đường, Triệu Lẫm bị Triệu Phú sắp xếp vào một gian phòng khác.
Bởi vì không được phát tiết, cho nên hai mắt Triệu Lẫm trở nên đỏ đậm, bắt đầu giãy dụa điên cuồng.
Triệu Phú khiêng luôn chú ta vào nhà vệ sinh, sau khi xả nước lạnh đầy bồn tắm thì ném người vào đó.
“Chú nhỏ, cháu cũng là vì tốt cho chú.”
Anh ấy thành khẩn nói.
“Chú sẽ hiểu cho cháu chứ?”
Trả lời anh ấy là giọng nói run rẩy của Triệu Lẫm: “Triệu Phú, cháu dám… Ùng ục, ùng ục.”
Lời còn chưa nói hết, chú ta đã bị Triệu Phú nhấn đầu vào trong bồn nước lạnh.
“Chú nhỏ, chú tỉnh táo lại đi.”
Triệu Lẫm uống hai ngụm nước lạnh, lúc ngẩng đầu lên lần này thì lông mày cũng đã nhíu tới biến dạng.
“Con thỏ chết bầm nhà cậu… Ùng ục ùng ục…”
“Cháu thấy chú vẫn chưa tỉnh táo lắm.”
Triệu Phú tiếc nuối lắc đầu, sau đó quay sang nhìn tôi: “Nơi này giao cho anh, em cứ yên tâm đi.”
“Thời gian không còn sớm nữa, em sắp tan ca rồi chứ? Về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Tôi: “…”
Tuy nhìn Triệu Lẫm rất thảm, nhưng nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, tôi hoàn toàn không thể có một chút đồng tình nào với chú ta, vì thế quay đầu rời đi.
Mở cưa ra, gió lạnh đêm đông thổi thẳng tới, trong nháy mắt giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn không ít.
Suy nghĩ một hồi, tôi bấm một số điện thoại.
“Là tôi.” Dừng một chút, tôi nói tiếp: “Thông báo cho mọi người, tuần sau họp đại hội cổ đông.”
Người ở đầu dây bên kia có chút kinh ngạc: “Ngài có chuyện gì vậy? Sao lại đột ngột như thế…”
“Không có gì, chỉ là có chút thất vọng thôi.” Mím mím môi, tôi nói tiếp: “Tìm người tố cáo cha của Lâm Hiểu tham ô công quỹ. tôi muốn bãi miễn chức vụ của ông ta ở ngay đại hội cổ đông.”
Kiếp trước, sở dĩ nhà Lâm Hiểu phá sản, cũng là vì cha cô ta tham ô công quỹ.
“Trước giờ ngài chưa từng lộ mặt, lần này là muốn ra mặt hay sao?”
“Đúng.” Tôi khẽ nói.
“Tôi sẽ tham dự lần họp đại hội cổ đông này.”
Hóa ra, sống lại lần nữa, trong nhà không phá sản thì cô ta và những người khác cũng chẳng khác gì nhau.
Sau khi cười tự giễu, tôi cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
“Cho nên, cô tìm tôi, là có chuyện gì?”
Tống Nhiễm mặc nguyên một cây trắng, đang cười làm lành đứng trước mặt tôi.
Sau khi nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ấy dịu dàng vén tóc mai ra sau tai, rồi bước lên hai bước, quỳ mạnh xuống trượt tới, ôm chặt lấy chân tôi.
Một loạt động tác trơn tru lưu loát.
“Chị nữ phụ, chị cứu em với.”
Cô ấy khóc thét lên.
“Em thực sự không muốn gả cho chú già, rồi một thai ba bảo đâu!”
Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết kiều thê.
Đây là Tống Nhiễm xuyên sách tới nói cho tôi biết.
“Buông tay.”
“Em không buông.”
Tống Nhiễm ôm chân tôi, khóc như một ấm nước sôi thành tinh, làm cho đầu óc tôi mới được gió lạnh thổi tỉnh táo lại bắt đầu ong ong choáng váng.
Vì thế, đợi tới lúc Triệu Phú đi ra, là tình cảnh Tống Nhiễm đang ôm tôi, miệng còn không ngừng nói: “Chị nữ phụ, làm sao em có thể sống thiếu chị được.”
“Cô, các cô…” Anh ấy chỉ chỉ tôi, lại chỉ chỉ Tống Nhiễm, giọng nói run run, dáng vẻ giống như sắp tan vỡ.
“Bây giờ, em không chỉ thích già, còn thích nữ?”
Sự thật chứng minh, ấm nước sôi thành tinh sẽ không biết mất, chỉ là dời từ người này qua người khác.
Triệu Phú giống như một anh chồng nhỏ bị bỏ rơi, tiếng khóc còn lớn hơn cả Tống Nhiễm.
“Tuổi trẻ lại đẹp trai chẳng lẽ là lỗi của anh sao?”
Tôi: “…”
“Tôi không biết, tôi mới là chó săn trung thành nhất của Tống Ngữ! Cô phải xếp sau tôi!”
Tống Nhiễm: “….”
Không đợi tôi lên tiếng giải thích, Tống Nhiễm đã nhướn mày, giống như phát hiện chuyện không đơn giản.
“Lời này của anh là có ý gì?”
Tôi đang muốn nhắc Triệu Phú, hãy chú ý hình tượng thái tử gia của mình một chút.
“Tôi mới là người hiểu Tống Ngữ nhất trên đời này.”
Giờ khắc này, nom Tống Nhiễm tự tin tới đáng sợ.
“Anh có biết Tống Ngữ không ăn rau thơm không? Tôi biết!”
“Cái gì!” Triệu Phú khiếp sợ, đồng thời bị khơi dậy lòng hiếu thắng hơn thua: “Thế mà cô cũng biết chuyện này?”
Một giây sau, anh ấy cười khinh thường: “Không sao cả, tôi còn biết Tống Ngữ không thích ăn hành, không thích ăn gừng, không ăn nội tạng, không thích uống canh!”
Triệu Phú cực kỳ đắc ý.
Hơn mười năm làm thanh mai trúc mã, sớm chiều ở chung giúp anh ấy cũng vô cùng tự tin.
Nhưng Tống Nhiễm không cam chịu yếu thế.
Tống Nhiễm: “Tống Ngữ thích ăn ngọt, cay, không thích chua!”
Triệu Phú: “Tống Ngữ thích mùa hè mùa thu, không thích mùa đông!”
Tống Nhiễm: “Tống Ngữ mặc quần áo size M, mặc váy size S.”
Triệu Phú: “Tống Ngữ thích mặc quần hơn váy.”
Tống Nhiễm cùng đường bí ý, theo bản năng nhìn qua phía tôi, ánh mắt lại tập trung vào ngực tôi, rồi không chút suy nghĩ thốt ra…
“Tống Ngữ mặc áo lót size 70C.”
Tôi: “!”
Triệu Phú không nói nữa, mặt tức thì đỏ bừng.
“Cô, cô…”
Anh ấy chỉ vào Tống Nhiễm, ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng lại vô thức chuyển ánh mắt tới ngực của tôi.
Sau khi phản ứng lại, anh ấy lập tức thẹn thùng bịt kín mắt mình.
“Anh, anh không…” Anh ấy còn muốn giải thích với tôi.
“Hừ hừ, không nói được nữa chứ gì!” Tống Nhiễm đắc ý vểnh đuôi tận trời, sáp lại tranh công với tôi.
“Chị nữ phụ, chị xem chị xem, em mới là người hiểu về chị nhất trên thế giới này!”
Tôi mỉm cười.
Mười phút sau, Tống Nhiễm ôm gáy, cắn răng trừng mắt, không tình nguyện nói với Triệu Phú bằng giọng điệu hung ác: “Xin lỗi, anh nam phụ, em không nên khiêu khích anh.”
Tôi vừa lòng gật đầu: “Không được bắt nạt Triệu Phú.”
Triệu Phú lập tức hất cằm lên, giống như chú chó nhỏ được cưng chiều mà kiêu ngạo.
“Hừ, nam Đát Kỷ.” Tống Nhiễm – người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, không muốn liếc mắt nhìn Triệu Phú thêm một cái nào nữa.
Vì thế cô ấy lại mong đợi nhìn tôi: “Về cái cốt truyện của tiểu thuyết gốc mà em vừa nói với chị…”
Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ý của cô là, cô chỉ muốn thoát khỏi nguyên tác thôi, đúng không?”
Tống Nhiệm điên cuồng gật đầu như gà con mổ thóc.
Tôi đột nhiên cảm thấy, cái gọi là nguyên tác này, dường như không phải không có khả năng cho tôi lợi dụng.
Vì thế, tôi cười híp mắt nhìn Tống Nhiễm: “Có muốn vừa thoát khỏi nguyên tác, vừa kiếm được mấy chục triệu, làm một phú bà có tiền có sắc không?”
Ánh mắt Tống Nhiễm lập tức trở nên kiên định: “Chị nữ phụ, em nguyện ý đầu rơi máu chảy vì chị.”
“Tốt lắm.” Tôi gật đầu, “Ngày mai cô sẽ đi quyến rũ Triệu Lẫm.”
“Hả?” Tống Nhiễm hoang mang, chỉ chỉ vào mình, không chắc chắn hỏi: “Em?”
“Đúng, cô.”
Tôi nâng cằm cô ấy lên, bắt đầu tẩy não.
“Cục cưng, em chính là nữ chính, chỉ là một Triệu Lẫm, còn không phải mặc em vo tròn bóp méo sao?”
“Vừa hay cốt truyện gốc cũng là như vậy, thế thì tại sao chúng ta không lợi dụng nó chứ?”
Đợi sau khi nghe tôi giảng giải kế hoạch xong, ánh mắt Tống Nhiễm dần dần sáng lên.
“Ngốc bạch ngọt phải không? Không thành vấn đề, em giỏi diễn ngốc bạch ngọt nhất đấy!”
Thấy thế, Triệu Phú đứng bên cạnh lắc đầu, không thèm nhìn nữa.
“Chậc, bộ dạng này có điểm nào gọi là diễn chứ.”
Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, nam nữ chính có lực hấp dẫn tự nhiên với nhau.
Cho nê, chuyện Tống Nhiễm thông đồng Triệu Lẫm, quả thực là dễ dàng.
Triệu Lẫm vốn là con riêng của ông cụ Triệu, ông cụ trung niên có con cho nên rất nuông chiều chú ta, lại có thêm vầng sáng nhân vật chính nữa, cho nên có một dạo, địa vị của Triệu Lẫm ở nhà họ Triệu còn vượt qua cả thái tử gia danh chính ngôn thuận là Triệu Phú.
Nhưng cố tình, cái mác con riêng vẫn treo đó, nên chú ta luôn là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Vì thế Triệu Lẫm mới càng muốn thắng Triệu Phú trên mọi phương diện, mà Tống Nhiễm – cô vợ chưa cưới do hai nhà sắp đặt hiển nhiên là con mồi ngon.
Năm xưa, cha mẹ Tống ly hôn, dưới gối cha Tống cũng chỉ có một đứa con là Tống Nhiễm, cho nên chiếm được Tống Nhiễm chẳng khác nào nhận được sự ủng hộ của nhà họ Tống, đối với người đang tranh đoạt chức người thừa kế như Triệu Lẫm đây mà nói, là chuyện vô cùng có lợi.
Vì thế, Triệu Lẫm sinh ra hứng thú mãnh liệt với Tống Nhiễm một cách cực kỳ thuận lợi.
Mà tôi rốt cuộc cũng đợi tới đại hội cổ đông của Lâm thị.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, Triệu Phú càng thêm dính lấy tôi.
Lúc đầu anh ấy còn muốn đi cùng nhưng bị tôi đuổi đi.
“Vậy chờ lát nữa anh tới đón em.”
Sau khi anh ấy đưa tôi tới dưới cao ốc công ty Lâm thị, thì lưu luyến không rời, nhìn theo bóng dáng tôi đi vào.
Bởi vì lát nữa còn có chuyện khác, cho nên tôi không mặc quần áo quá trang trọng, chỉ là một bộ đồ thể thao, nhẹ nhàng ra trận.
Vừa mới bước vào thang máy thì đã đụng phải Lâm Hiểu chạy tới đưa trà chiều cho cha cô ta.
“Tống Ngữ?”
Cô ta kinh ngạc nhìn tôi, “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Công việc yêu cầu?”
Chỉ là sau khi đi vào thang máy, thì cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau khi nhìn thấy ly trà sữa tôi xách theo thì lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Không cần đoán tôi cũng biết cô ta đang suy nghĩ gì.
Đơn giản thôi, cô ta cho rằng, ly trà sữa mà Triệu Phú vừa phải xếp hàng mua cho tôi cầm này, là do tôi mang tới đây giao cho người khác.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp như vậy có vài giây yên tĩnh.
Tôi vẫn không lên tiếng, cũng không muốn nói gì đó với người từng là bạn thân này.
Cuối cùng, ngược lại là đối phương không nhịn nổi trước.
“Tống Ngữ, cô cũng đừng trách tôi không giúp cô ở hội sở lần trước.”
Lúc nói ra câu này thì cô ta còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy bộ quần áo giản dị mà tôi mặc, thì cô ta lại tự tin hơn hẳn.
“Nể mặt chúng ta đã từng là bạn thân nên tôi mới khuyên cô một câu. Bây giờ cô đã không còn giống chúng tôi nữa, cho dù là Triệu Phú thích cô, thì cô cũng không còn xứng với anh ấy nữa.”
Tôi gật đầu: “Ừ, tôi cũng nói vậy với Triệu Phú rồi.”
Nhưng anh ấy cố chấp muốn ở lại bên cạnh tôi thì tôi còn cách nào chứ?
Đại khái là do phản ứng của tôi không giống như dự đoán của Lâm Hiểu, cho nên cô ta mới bùng nổ.
“Tống Ngữ, cô dựa vào đâu mà vĩnh viễn mang cái dáng vẻ cao ngạo như thế?”
Ánh mắt cô ta mang theo sự chỉ trích, giống như cô ta mới là phe chính nghĩa.
“Trước đây, không phải là cô ỷ vào có thanh mai trúc mã là Triệu Phú, có anh ấy che chở cho cô, nên cô mới kiêu ngạo, không coi mọi người ra gì như vậy sao?”
“Nhưng bây giờ, Tống Nhiễm đã trở lại, cô ấy mới là vợ chưa cưới của Triệu Phú, cô chỉ là đồ giả mạo, sớm muộn gì Triệu Phú cũng sẽ chấp nhận Tống Nhiễm. Tới lúc đó, tôi muốn xem thử, không có Triệu Phú nuông chiều nữa, thì cô còn có thể cao ngạo như thế này nữa không?”
Nghe vậy, tôi quay đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Hiểu.
“Tôi chưa từng coi khinh người nào, làm bạn với cô cũng là xuất phát từ thật lòng.”
Kỳ thật, sau khi tôi biết thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết về kiều thê, tác giả thiết lập nhân vật thiên kim giả tôi đây sau khi bị vạch trần, sẽ phải nhận hết khuất nhục, những gì mà Lâm Hiểu nói lúc này, cũng chỉ là do cốt truyện cần có.
Tôi không nên trách cô ta, bởi vì ở mức độ nào đấy, cô ta chỉ là tôi của quá khứ.
Nhưng tôi lại thật sự không cam lòng, chẳng lẽ vai phụ thì không thể có cái tôi của riêng mình sao?
Tôi hít sâu một hơi.
“Cô nói tôi vẫn luôn cao ngạo như vậy, thế thì tôi miễn cưỡng coi như cô đang khen tôi đủ tự tin nhé.”
Thấy Lâm Hiểu ngẩn người, tôi nói tiếp: “Nhưng cô cảm thấy, sự tự tin của tôi là do Triệu Phú thiên vị mà ra sao? Không, tự tin của tôi đến từ chính tôi.”
“Từ nhỏ, thành tích của tôi vẫn luôn dẫn đầu, ngoại hình, điều kiện gia đình, mọi thứ đều xuất chúng, đối nhân xử thế chu toàn, mọi chuyện tôi đều cố hết sức làm được tốt nhất.”
“Mấy năm nay ở nhà họ Tống, quả thực tôi được hưởng những đãi ngộ mà rất nhiều người cả đời không được hưởng tới, cho nên tôi cũng cố gắng gấp bội vì điều đó. Tôi không biết, tự tin của tôi có gì sai.”
Dứt lời, tôi nhìn sắc mặt Lâm Hiểu trước mặt đã có phần lúng túng, nhẹ giọng cười hỏi: “Tôi không nên tự tin sao?”
Dù sao, ngay cả tác giả của cuốn tiểu thuyết gốc cũng phải công nhận, tôi là cô thiên kim giả, nữ phụ ác độc hoàn mỹ.
“Đinh!”
You cannot copy content of this page
Bình luận