Lúc Triệu Phú tìm được tôi thì đang là giờ cao điểm ở chợ đêm.
Đường phố ở khu phố cũ dòng người qua lại như mắc cửi, cực kỳ náo nhiệt, mùi khói lửa tràn ngập.
Anh ấy mặc bộ âu phục đặt may riêng, trên sống mũi có đeo chiếc kính viền gọng nhỏ.
Tiểu thiếu gia nhà giàu sống sung sướng từ nhỏ nên từ trên xuống dưới, đến cả từng sợi tóc đều tinh xảo vô cùng.
Hoàn toàn không hợp với cả cái chợ đêm này.
“Tống Ngữ?”
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt khó tin.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ấy, trong lòng không hề bất ngờ chút nào.
“Ồ, về rồi à?”
Sau đó tôi cúi đầu xuống, tiếp tục lật chiếc xúc xích trên giá nướng một cách thuần thục.
“Giờ tôi đang bận, không rảnh ôn chuyện, anh chờ một lát nha.”
Nghe vậy, anh ấy vô thức nhíu mày, sau đó cất cao giọng nói:
“Tống Ngữ!”
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu.
“Xúc xích ba đồng một cái, hai cái thì năm đồng, xin hỏi anh muốn mua mấy cái?”
Phía đối diện im lặng hai giây, cuối cùng mới nhả ra được một câu:
“… Hai cái.”
“Ok la.”
Hai phút sau, tôi và anh ấy cùng đứng sau quầy hàng ăn xúc xích.
Với một tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng từ bé, có lẽ anh ấy chưa từng ăn loại đồ ăn giá rẻ như thế này.
Anh ấy cắn một miếng là lập tức nhíu mày lại, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của tôi, anh ấy vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống.
Trông cực kỳ tủi thân.
Mà tôi thì cắn hai ba miếng nhồm nhoàm ăn xong một chiếc xúc xích, vừa định quay người tiếp tục đi phấn đấu…
“Tống Ngữ.”
Anh ấy lại gọi tôi một tiếng.
Tôi quay đầu nhìn anh ta.
“Sao vậy?”
Anh ấy nhìn tôi rất nghiêm túc:
“Anh tới nhà em tìm em, nhưng em không ở đó.”
“À, còn chưa kịp nói cho anh biết, tôi rời khỏi nhà họ Tống rồi.”
Tôi nghĩ xong lại hỏi:
“Anh có gặp được Tống Nhiễm không?”
“Có.”
“Cô ấy có xinh đẹp không?”
Triệu Phú khẽ nhíu mày.
Giáo dưỡng từ nhỏ tới lớn khiến anh ấy không nói ra được lời hạ thấp con gái, nên anh ấy mím môi đáp:
“Cũng tàm tạm.”
Nhưng nghĩ giây lát anh lại bổ sung:
“Nhưng không đẹp bằng em.”
Tôi gật đầu.
“Vậy được rồi, anh nhớ cho rõ, cô ấy mới là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Tống, là người vốn nên lớn lên bên nhau với anh, mấy năm nay cô ấy sống rất gian khổ, vất vả lắm mới về nhà họ Tống, anh nhớ tốt với cô ấy chút.”
Chí ít đừng vì tôi mà kết thù với cô ấy, như vậy sẽ không rơi vào kết cục kia.
Dứt lời, tôi xoay người định đi…
Nhưng không đi được.
Tôi bất đắc dĩ.
“Sao nữa hở cậu chủ nhỏ?”
“Em đã nói chờ anh về thì em sẽ đồng ý làm bạn gái anh mà.”
Triệu Phú kéo cánh tay tôi, mắt chớp chớp, hốc mắt hoen đỏ trông hệt như một chú chó con đang ấm ức tổn thương.
“Có còn tính không?”
Nghe vậy tôi mới nhớ lại, năm đó Triệu Phú không muốn ra nước ngoài, hình như vì dỗ anh ấy mà tôi đã hứa hẹn một số điều kiện.
Tôi và Triệu Phú là thanh mai trúc mã, tôi dựa vào thân phận này bắt nạt anh ấy mười mấy năm.
Đường đường thái tử nhà họ Triệu, dòng tộc đứng đầu kim tự tháp giới hào môn, lại luôn tuân theo mọi lời tôi nói.
Lúc đó tôi đã sớm coi Triệu Phú là của tôi rồi.
Nhưng có ai ngờ rằng chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà khoảng cách giữa chúng tôi đã thành trên trời dưới đất.
Có điều… Đây đã là kết cục mà tôi sớm dự đoán được.
“Không tính.”
Tôi đưa tay kéo cánh tay đang nắm lấy tay tôi kia.
Nhìn thấy ánh mắt như một giây sau sẽ khóc của anh ấy, tôi rũ mắt xuống.
“Triệu Phú, giờ thân phận của hai ta đã không còn môn đăng hộ đối nữa rồi.”
Cho nên lần này anh phải sống thật tốt đấy.
Kiếp trước, kết cục của tôi vô cùng thảm thiết.
Từ ngày Tống Nhiễm trở lại nhà họ Tống, tôi như bị ma ám mà cứ ham thích đối đầu với cô ấy.
Ỷ vào thân phận thanh mai trúc mã của thế tử nhà họ Triệu, tôi làm ra đủ trò ngáng chân cô ấy.
Cuối cùng tôi rơi vào kết cục mọi người xa lánh, bị người nhà họ Tống đã không còn kiên nhẫn liên thủ đưa vào bệnh viện tâm thần.
Mà Tống Nhiễm từ bông hoa trắng đơn thuần tinh khiết lội ngược dòng thành cô nàng được cả nhà họ Tống cưng chiều.
Sau đó cô ấy còn chủ động hủy hôn với Triệu Phú, quay đầu lập tức gả cho người chú trẻ khôn khéo tài giỏi của nhà họ Triệu, như thể để vả mặt người ta vậy.
Cuối cùng cô ấy sinh ba, trở thành người mà người cầm quyền nhà họ Triệu yêu thương nhất.
Tôi và Tống Nhiễm chẳng khác nào nhóm đối chiếu trong truyện sảng văn.
Từ cái rốn vũ trụ tới mọi người rời xa, tất cả mọi chuyện hệt như đang đi theo một cốt truyện nào đó vậy.
Từ đầu tới cuối chỉ có mình Triệu Phú là kiên định đứng bên tôi.
Vì tôi mà anh ấy kháng cự hôn ước, nhiều lần công khai chống đối người lớn trong nhà, cũng chẳng bao giờ ôn hòa với vị hôn thê Tống Nhiễm.
Vì thế, cuối cùng anh ấy bị cướp mất vị trí người thừa kế, từ thái tử nhà họ Triệu trở thành kẻ bị bỏ rơi.
Sau này vào ngày tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần, anh ấy vì cứu tôi mà bị tai nạn giao thông.
Anh ấy vốn có thể sống một đời mỹ mãn vô tư.
Nếu không vì tôi…
Vì vậy, sau khi được trở về quá khứ, tôi không chút do dự khuyên Triệu Phú ra nước ngoài học tập.
Rồi tới ngày bị vạch trần là tiểu thư giả, tôi không lại chọn cách quỳ xuống cầu xin người nhà họ Triệu cho tôi ở lại, mà nhận tiền rồi nhanh nhẹn dọn đồ bỏ chạy.
Lúc này tất cả mọi nỗi chật vật này, tôi không muốn lại để Triệu Phú nhìn thấy nữa.
Tôi thà vĩnh viễn khiến hình tượng của tôi trong lòng anh ấy chính là một Tống Ngữ xinh đẹp mà kiêu ngạo thời niên thiếu, là cô nàng thanh mai cùng lớn lên với anh ấy.
Tôi đổi bộ đồ làm việc rồi ra khỏi phòng thay quần áo.
Tối nay tôi làm nhân viên phục vụ bán thời gian ở một câu lạc bộ xa hoa.
Trong quá khứ, lúc làm đại tiểu thư nhà họ Tống, tôi không ít lần cùng đám con cháu nhà giàu khác tới đây chơi.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tới đây làm nhân viên phục vụ.
Quản lý cho tôi đưa rượu tới phòng VIP.
Nhưng tôi không ngờ mở cửa ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Tống Nhiễm.
Cũng như kiếp trước, cô ta ngồi trong đám người, mặc bộ đồ trắng tinh, hệt như ánh trăng được các vì sao bao bọc.
Dựa theo tuyến thời gian thì lúc này hẳn là cô ta đã thích ứng cuộc sống vốn có của hội nhà giàu, rồi dựa vào tính cách đơn thuần lương thiện giành được sự chấp nhận từ người nhà họ Tống, là tiểu công chúa của nhà họ Tống.
Ngồi bên cạnh cô ta đều là những gương mặt quen thuộc, đám bạn con nhà giàu lúc trước của tôi.
Tôi khẽ nhíu mày, hơi cúi đầu xuống rồi đi vào.
Ban đầu tôi chỉ muốn đưa rượu vào rồi bước đi mà không gây sự chú ý của ai, bởi vì tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nhưng không ngờ lúc tôi quay người, lại bị người ta nhận ra.
“Tống Ngữ?”
Người cất tiếng gọi đang cầm điện thoại, giọng nói vừa vang lên thì trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn tôi.
“Đúng là cô thật này!”
Người kia khẽ cười một tiếng như như nhìn thấy trò hay.
“Tống đại tiểu thư của chúng ta trở nên thê thảm như vậy từ lúc nào thế?”
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức vang lên tiếng cười vang.
“Đúng là, giả chính là giả.”
“Buồn cười thật, cô ta cũng có hôm nay.”
Mà tên con nhà giàu Trương Trì mở miệng gọi tôi ban nãy thì tiến tới bên người Tống Nhiễm, nói:
“Em xem, Tiểu Nhiễm, anh đã bảo Tống Ngữ này không có chỗ nào bằng em mà.”
“Triệu Phú cũng chỉ nể mặt thanh mai trúc mã nên mới như thế thôi, em cứ yên tâm, chờ thời gian lâu cậu ấy chắc chắn sẽ thích em.”
Tống Nhiễm nhìn thoáng qua phía tôi, nói với giọng sợ hãi:
“Nhưng mà, em cảm thấy có lẽ Triệu Phú sẽ thích cô ấy hơn.”
Nghe vậy tôi lập tức hiểu.
Anh ta cố ý.
Vì trên tiệc sinh nhật hôm qua, Triệu Phú tỏ tình trước mặt mọi người xong mới nhận ra mình nhận nhầm người, khiến Tống Nhiễm thành trò cười trong đám nhà giàu, nên đám người kia cố ý tới chơi trò dậu đổ bìm leo để lấy lòng Tống Nhiễm.
Đúng là ngây thơ quá.
Tôi thầm giễu cợt trong lòng, ánh mắt lại nhìn cô gái giữa đám người kia.
Người từng là cô bạn thân tốt nhất của tôi, Lâm Hiểu.
Ở kiếp trước, trước khi tôi bị phát hiện là thiên kim giả, nhà cô ấy đã phá sản, phải bán toàn bộ bất động sản mới đủ để trả hết nợ nần, rồi cả nhà chuyển tới thành phố khác sinh sống.
Sau này sự kiện tiểu thư thật giả lộ ra, tuy tôi được ở lại nhà họ Tống, nhưng tiền tiêu vặt bị giảm đi một nửa.
Mặc dù như thế, tôi vẫn dành ra một nửa tiếp tế cô ấy, giúp nhà cô ấy vượt qua quãng thời gian gian nan nhất.
Đơn giản là vì cô ấy là bạn thân duy nhất của tôi.
Đời này công ty của cô ấy đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn, nên không chỉ không phá sản, mà hai năm qua công ty càng không ngừng phát triển, tài sản còn tiếp cận nhà họ Tống.
Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy lại mất tự nhiên né tránh, dường như có chút chột dạ.
Cuối cùng cô ấy chẳng mở miệng nói thay tôi câu nào.
Kỳ vọng dần biến thành thất vọng.
Tôi há miệng muốn hỏi cô ấy là tại sao?
Nhưng lại phát hiện tôi hoàn toàn không hỏi ra lời được.
“Tống Ngữ, cô không sao chứ?”
Thấy thế, Tống Nhiễm chủ động đi tới:
“Xin lỗi nhé, mọi người không cố ý cười nhạo cô đâu.”
Trông như bông hoa trắng tri kỷ thân thiết.
Theo lý thì bây giờ hẳn là tôi nên “không chịu nổi nhục nhã” mà buông rượu trong tay xuống, sau đó xoay người bỏ chạy…
“Ê ê ê, đi cái gì? Câu lạc bộ các người đào tạo nhân viên như thế hả? Còn không mau tới rót rượu cho tôi!”
Trương Trì cố bới móc, cười cực kỳ đắc chí.
“Có khi ông đây tâm tình tốt còn boa cho cô mấy nghìn đồng đấy chứ.”
“Tống Ngữ, giờ cô rời khỏi nhà họ Tống rồi, hẳn là cuộc sống khốn khó lắm nhỉ?”
Thấy tôi không nói lời nào, anh ta đảo tròn mắt, nói ra lời càng quá đáng hơn: “Đúng lúc ông đây còn thiếu kẻ ấm giường.”
“Tôi thấy cô cũng có chút xinh xắn đấy, dáng người cũng tàm tạm, không bằng theo tôi đi…”
Mắt thấy anh ta nói càng ngày càng quá đáng, những người khác trong phòng đều vui vẻ xem trò hay.
Chỉ có Tống Nhiễm là khe nhíu mày, đang định mở miệng thì…
“Rầm”
Cửa phòng bị người ta đá văng.
Triệu Phú đến muộn lúc này đang mặt đầy lạnh lùng, bước nhanh tới trong những cái nhìn chằm chằm của mọi người.
Anh ấy đứng trước mặt Trương Trì, ánh mắt sắc bén như đao, nghiến răng gằn từng từ một:
“Mày vừa mới nói ai có chút xinh xắn?”
Căn phòng lập tức tĩnh lặng như tờ.
Đến cả tôi cũng ngạc nhiên.
Triệu Phú thích yên tĩnh, trước kia trừ phi đi theo tôi, không thì chẳng mấy khi anh ấy tới chỗ như thế này.
“Anh, anh Triệu…”
Trương Trì không ngờ Triệu Phú lại đột nhiên xuất hiện, lập tức sợ tới mức nhũn cả chân:
“Tôi, tôi chỉ nói đùa thôi…”
Ở trước mặt Triệu Phú, anh ta không dám làm càn.
“Ồ?”
Triệu Phú nghiêng đầu, nói với vẻ mặt không chút thay đổi:
“Dám nói đùa cô ấy, ai cho mày cái gan đó?”
Lúc này có người bước ra từ bên cạnh giải vây, là một tên con nhà giàu có mối quan hệ rất tốt với Triệu Phú.
“Y da Triệu Phú à, biết cậu và Tống Ngữ có quan hệ tốt từ trước, nhưng giờ cô ta đã không giống chúng ta như trước rồi, tất cả mọi người đều lớn lên với nhau, sao cậu lại vì cô ta mà…”
Còn chưa dứt lời thì đã bị Triệu Phú cắt ngang.
“Cậu cũng biết chúng ta cùng nhau lớn lên?”
Nói xong, anh nhìn lướt qua tên con nhà giàu kia, lại nhìn đám người với sắc mặt khác biệt trong phòng.
“Cô ấy làm sai chuyện gì? Là chính cô ấy muốn trở thành tiểu thư giả ư? Trong quá khứ cô ấy có làm chuyện gì có lỗi với các người không?”
“Người mà tôi nâng niu như công chúa, mà các người dám giày vò chà đạp ở chỗ này ư?”
Anh cau mày lại.
“Mẹ kiếp, các người đều bị điên hết rồi à?”
Thật ra không chỉ riêng Triệu Phú, cả tôi sống hai đời vẫn không thể hiểu nổi.
Tại sao đám bạn bè lớn lên cùng nhau từ tấm bé, chơi chung với nhau bao lâu, sau khi biết thân phận thật sự của tôi, bọn họ lại lập tức giậu đổ bìm leo.
Tại sao bạn thân từng nói phải làm chị em tốt cả đời, nhưng khi tôi nghèo túng nhất thì lại chẳng chịu nói thay tôi dù chỉ một câu?
Thế giới này như đã thiết lập sẵn trình tự, tình cảm hơn mười mấy năm đều tan biến ngay khoảnh khắc tôi bị phát hiện là tiểu thư giả.
Từ đầu tới cuối chỉ có mình Triệu Phú là luôn kiên định đứng bên tôi.
Cho nên càng như vậy tôi càng không muốn anh ấy lại xen vào chuyện này.
Nhưng cái tên Triệu Phú này hệt như chú chó Husky thoát khỏi dây trói, hoàn toàn không thể khống chế được.
Những người trong phòng đều bị anh ấy mắng tới mức ngỡ ngàng.
Một giây sau, Triệu Phú vốn đầy khí thế quay đầu, khi nhìn tôi lại lập tức trở nên e sợ.
“Đừng sợ, không mắng em.”
Anh ấy ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung:
“Anh biết mắng người là không đúng, là vấn đề của anh, em đừng học theo.”
Thoáng liếc thấy những người khác đều nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, tôi mím chặt môi, nhanh chóng kéo Triệu Phú ra khỏi phòng kia.
“Ây, anh còn chưa nói hết mà! Sao bọn họ có thể đối xử với em như vậy được chứ…”
“Im miệng.”
Mãi cho tới khi đi đến cửa vào hành lang thoát hiểm, tôi mới quay đầu nhìn Triệu Phú.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tới tìm em chứ sao.” Anh ấy nhìn tôi rồi đáp với ngữ khí vô tội.
“Không phải tôi đã nói rõ rồi sao, hiện tại thân phận của hai chúng ta khác biệt, anh không cần phải đi theo sau tôi nữa…”
“Tống Ngữ.”
Anh ấy cắt ngang lời tôi nói, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi rồi hỏi: “Cho nên, hai năm qua, trong những ngày anh không có ở đây, cuộc sống của em đều trải qua như thế này sao?”
Nghe vậy, tôi trầm mặc.
“Tống Ngữ, anh hối hận rồi, lúc trước anh không nên nghe lời em, ra nước ngoài học tập.”
Ánh mắt anh ấy nhìn tôi tràn đầy đau lòng, khiến tôi hoảng hốt nhớ lại kiếp trước.
Khi đó, anh ấy cũng nhìn tôi như thế này, nhỏ giọng nói: “Tống Ngữ, anh rất thương em.”
Nếu hỏi có ai trên đời này sẽ vĩnh viễn yêu tôi một cách không điều kiện.
Thì chỉ có thể là Triệu Phú.
Tôi hít sâu một hơi, khẽ trả lời: “Triệu Phú, anh cho em một chút thời gian nhé.”
Em sẽ cố gắng, tới gần anh.
Tôi đang chờ một người xuất hiện.
Dựa theo tuyến thời gian kiếp trước, đêm nay người đó sẽ xuất hiện ở chỗ này, bàn chuyện làm ăn với đối tác, cuối cùng lại bị người ta tính kế, không cẩn thận uống phải ly rượu có bỏ thuốc.
Sau đó lại chó ngáp phải ruồi, gặp phải Tống Nhiễm bởi vì bị chồng sắp cưới bỏ bê, mà một mình đi mua say, tiếp đó xảy ra tình một đêm.
Lại sau đó, chính là cốt truyện một thai ba bảo, ngọt sủng, vả mặt.
Tôi dựa theo trí nhớ kiếp trước, đứng canh ở cửa lên xuống cầu thang.
Không quá bao lâu, quả nhiên thấy được bóng người quen thuộc.
Nhưng không chờ tôi làm ra hành động gì, thì Triệu Phú đang đi theo sau lưng tôi lại lên tiếng trước: “Chú nhỏ?”
You cannot copy content of this page
Bình luận