Danh sách chương

[Tôi cũng muốn gặp Giáo Hoàng đại nhân! Trong cuộc tuyển chọn đại gia trưởng lần trước, bọn họ đi nhanh quá nên tôi không nhìn thấy rõ mặt!]

[Tin ngoài luồng đây, nghe nói còn có một lý do nữa khiến cho Đại lễ năm mới năm nay được tổ chức trước thời hạn, đó là bởi vì Giáo Hoàng đại nhân sắp sửa cưới vợ rồi!]

[Cái gì, cái gì cơ???] 

Cuộc thảo luận trên mạng W sục sôi ngất trời, đến nỗi suýt chút nữa là máy chủ không thể tải được.

Hugh buộc phải đến Liên minh hacker để thuê Tấn Linh Yến với giá cao về làm người phụ tá của mình.

Tần Linh Yến bận đến mức suýt nôn ra máu, cậu ta kéo Hugh lại: “Người anh em, người anh em tốt à, tôi sẽ giới thiệu cho anh một người, kỹ thuật máy tính của người đó còn giỏi hơn tôi nữa.”

“Ai vậy?” Hugh thắc mắc: “Ý cậu là ông nội của cậu à? Ông ấy lớn tuổi rồi nên không thể chịu mệt được.”

Tần Linh Yến bất lực đáp: “Không phải, là lão Phó cơ.

Khắp bảy lục bốn đại dương cũng chỉ có chị đại là có thể đánh bại được trình độ kỹ thuật máy tính của lão Phó thôi.”

Anh ta chỉ muốn ăn mì gói, nhưng lại không dám từ chối lời mời của một vị hiền giả.

Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải kéo gã đàn ông nào đó không biết xấu hổ ngày ngày thể hiện tình cảm trước mặt anh ta xuống hố chung.

Hugh lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi cũng phải dám làm mới được.”

Tần Linh Yến thắc mắc: “Sao thế?” “Tôi ăn gan gì mà dám bắt cóc Devil tới đây làm việc hả?” Hugh nói với vẻ đầy chính nghĩa: “Tạm biệt nhé, cậu làm việc chăm chỉ đi, tôi đi chơi mạt chược đây.”

Tần Linh Yến hoàn hồn lại: “?!!”

Lúc này, Phó Quân Thâm vừa mới quay lại, nhìn thấy Tần Linh Yến bổ nhào về phía mình, anh nghiêng người né tránh: “Làm gì vậy?”

Tần Linh Yến vừa đau lòng vừa phẫn nộ nói: “Đã hứa trước là kẻ nào trở thành tiền giả kẻ đó là chó, anh em tốt phải đi cùng nhau mà? Tại sao cậu lại lén lút trở thành hiền giả sau lưng tôi?” 

Lại còn là vị hiền giả có sức chiến đấu mạnh nhất nữa chứ?

“Ai là anh em tốt của anh?” Phó Quân Thâm thong thả kéo tay anh ta ra: “Tôi có bạn gái, không thông đồng làm bậy với anh đâu.”

Tấn Linh Yến: “……”

“Phó huynh, tới đây nhanh lên.” Bên bàn mạt chược, Lăng Miên Hề nói: “A Doanh lợi hại quá, chúng tôi thua sạch sẽ cả rồi, mau hốt cô ấy đi đi.”

“Hốt đi?” Vẻ mặt Phó Quân Thâm lười nhác: “Tôi không những không hốt đi, mà còn cùng thẳng với Yểu Yểu nữa cơ.”

“Không chơi nữa.” Doanh Tử Khâm đứng dậy, nhướng mày: “Mọi người chơi tiếp đi.”

Cô quay đầu sang hỏi: “Đã làm xong việc chưa?”

“Làm xong rồi.” Phó Quân Thâm khoác vai cô, cả hai cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha: “Hôm nay anh còn báo với ông nội là em rất lợi hại, là em đã báo thù cho ông ấy.”

Ngừng một chút, anh mỉm cười: “Em nói xem, ông nội có nghe thấy không?”

“Có.” Doanh Tử Khâm khẽ giọng đáp: “Bọn họ có thể nhìn thấy.”

Cho dù là hiền giả Chính Nghĩa hay hiền giả Sức Mạnh thì đều sẽ thấy được điều đó.

“Ma Thuật Sư đã chuyển thể rồi.” Doanh Tử Khâm khựng lại: “Em thực sự rất tò mò về các hiền giả, tại sao bọn họ có thể chuyển thể mãi vậy nhỉ?” 

“Anh cũng tò mò lắm, nhưng chúng ta không bắt chước theo bọn họ.” Phó Quân Thâm nói một cách lạnh nhạt: “Khiến bọn họ sau này không thể vào viện Hiền giả là được rồi.”

Không có năng lực đặc biệt, hiền giả Ma Thuật Sư cũng chẳng khác gì một kẻ vô dụng cả.

Anh ôm lấy cô , nhẹ giọng cười: “Chúng ta… không thể giống bọn họ.”

Đồ long giả, vĩnh viễn không thể biến thành ác long.

“Ừ.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Đợi năng lực của em phục hồi rồi sẽ tìm được chuyển thể của anh ta.

Nếu anh ta còn làm chuyện gì không có tính người nữa thì gửi anh ta đến IBI nhốt lại đến chết.”

Phó Quân Thâm chỉ cười: “Anh nghe lời em.”

Ánh mắt anh ôn nhu đến mức khiến người ta tim run, như chứa đựng tình ý sâu thẳm đã lặng lẽ tích tụ qua vô số năm đau thương lẫn vui thích, tất cả đều hòa tan trong sắc hổ phách trầm lắng nơi đáy mắt. “Đừng có thả thính em.”
Doanh Tử Khâm hơi nghiêng đầu né tránh, đưa tay rút máy tính ra.
“Chúng ta lập kế hoạch hành động cái đã.”

**

Hai ngày sau, sự biến mất của Ma Thuật Sư cuối cùng cũng đã thu hút sự chú ý và cảnh giác của các hiền giả khác trong viện Hiền giả.

Bởi vì bình thường Ma Thuật Sư không mấy khi rời khỏi phòng thí nghiệm.

Từ sáng đến tối loay hoay với đồng thuốc, có khi một tháng không ra ngoài.

Thế nhưng chưa bao giờ có chuyện đi tìm anh ta mà anh ta lại không có ở đó.

Leroy cực kỳ lo lắng, đầu ngón tay cầm quyền trượng trở nên trắng bệch: “Ma Thuật Sư đi đâu rồi? Chẳng lẽ cậu ta không nói lời nào đã ra khỏi thành phố du lịch rồi sao?” 

Hiện tại đang là thời khắc nguy cấp, vậy mà ma thuật sư lại rời khỏi hiền giả viện.
Nữ tư tế ngồi trước bản đồ sao, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt không rời các quang điểm lấp lánh đang liên tục dao động.

Sau vài phút, cô ta lắc đầu: “Xin lỗi nhé, Leroy, trên bản đồ sao chỉ hiện ra một khoảng trống rỗng, không thể phán đoán được vị trí của anh ta.”

Bọn họ đều quên nghĩ đến vấn đề sống chết.

Suy cho cùng thì ai có thể giết được hiện giả chứ?

“Trống rỗng à?” Leroy cau mày: “Tại sao lại trống rỗng? Cô không phát hiện ra dạo gần đây bản thân không dự đoán được điều gì cả sao?”

Nữ Tư Tế chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Leroy, sức mạnh của bản đồ sao đang dần dần suy yếu, suy cho cùng thì nó cũng đã được sử dụng suốt mấy chục thế kỷ rồi.” 

Nói rồi, cô ta nở một nụ cười gượng gạo: “Thật không dám giấu, rất có thể trong vài ngày tới chiếc bản đồ sao này sẽ bị vỡ nát, hoàn toàn không thể sử dụng được nữa.”

Sau khi chết đi, Bánh Xe Số Mệnh còn để lại một chiếc bản đồ sao như thế này để trấn giữ viện Hiền giả, năng lực quả thật rất mạnh mẽ.

 “Vậy.” Leroy nuốt hai chữ vô dụng xuống.

Cô ta biết vị thế của Bánh Xe Số Mệnh trong trái tim của những hiện giả khác vững vàng như thế nào.

Dù sao cũng đã là người chết rồi, không cần phải tính toán gì cả.

“Devil nhất định sẽ xuất hiện vào ngày Đại lễ năm mới.” Leroy đứng dậy: “Tạm gác việc của Ma Thuật Sư sang một bên đã, chuyện của Devil mới là quan trọng nhất!”

Nữ tư tế gật đầu. Leroy đứng dậy, đi gặp bà cụ Ngọc.

Ma Thuật Sư không thể giải được độc dược của Doanh Tử Khâm, cùng lắm cũng chỉ cứu được mạng sống của bà cụ Ngọc thôi.

Bà ta đã đã như gốc cây khô héo, chỉ còn da bọc xương rồi.

“Ngày mai là Đại lễ năm mới, bà biết mình phải làm gì rồi chứ?” Leroy ra vẻ trịch thượng: “Chuyện tôi dạy bà làm, bà đã nhớ hết cả rồi chứ?”

“Nữ, Nữ Hoàng đại nhân, cháu nội của tôi nó.” Bà cụ Ngọc run rẩy giơ tay lên: “Nó cũng quen biết hiện giả đấy! Tôi…”

“Bà lo lắng cái gì?” Leroy có chút chán ghét.

“Quen biết thì đã thế nào? Hắn có phải là hiền giả đâu, hơn nữa, lẽ nào hắn có thể ra tay với bà trước mặt người dân toàn thành sao?”

Bà cụ Ngọc nịnh nọt dập đầu: “Vâng vâng, đúng vậy, Nữ Hoàng đại nhân nói chí phải, tôi nhất định sẽ làm xong việc đó cho Nữ Hoàng đại nhân, khiến nó không thể ngẩng đầu lên trước mặt hàng tỷ cư dân!”

“Bà biết là tốt.” Leroy lạnh nhạt đáp: “Còn nữa, bà có từng nghe nói tới hiền giả Ác Ma rồi chứ?”

Bà cụ Ngọc rùng mình: “Người…!Người đó?”

Tất nhiên là bà ta đã từng nghe nói tới.

Hiền giả Ác Ma, hiền giả của sự sa đọa.

“Có thể hiện giả Ác Ma sẽ quay lại, nhưng chuyện này không liên quan gì đến bà.” Leroy xoay người: “Nhớ thực hiện bổn phận của bà cho tốt.” 

**

Sáng sớm hôm sau.

Hàng tỷ cư dân của thành phố Thế Giới đã đến quảng trường trước viện Hiền giả, xếp một hàng dài đến tận trung tâm thành phố.

Mọi người đều đổ xô ra đường, hân hoan đón mừng.

“Ái chà, thật hiếm khi Nữ Hoàng đại nhân và Giáo Hoàng đại nhân cùng nhau xuất hiện!”

“Giáo Hoàng đại nhân lại đẹp trai hơn nhiều rồi, không hổ là người tình trong mộng của tôi.”

“Sao Mai Rực Rỡ! Sao Mai Rực Rỡ!”

Tiếng la hét bên dưới càng lúc càng to.

Louis Theseus ngồi trên cao, mỉm cười và vẫy tay chào đám đông bên dưới.

Leroy cũng biết dạo gần đây uy tín của cô ta đã giảm sút rất nhiều, cần phải cứu vãn kịp lúc.

Cô ta bước lên trước: “Trước khi làm Đại lễ năm mới, có hai điều tôi muốn thông báo.

Thông qua phán quyết của viện Hiền giả, chúng tôi sẽ hành quyết hai người tại đây.”

“Người thứ nhất là Đại thiếu gia của nhà họ Ngọc, Phó Quân Thâm.” Leroy huơ huơ đơn kiện trong tay, gương mặt lạnh lùng: “Công khai sử dụng chất độc trong Thế giới chi thành, ý đồ nham hiểm, gây hại cho các cư dân, là tội đại bất kỉnh!”

Cùng lúc đó, có hai kỵ sĩ đưa bà cụ Ngọc lên.

Nhìn thấy bà cụ Ngọc trông như quỷ, tất cả người dân đều choáng váng.

“Thế này thì tàn nhẫn quá đấy?”

“Chẳng phải thứ như độc dược đã bị cấm rồi sao?” 

“Chết tiệt!” Giang Nhiên xắn tay áo: “Dám đặt điều bố Phó của tôi thế này! Xem tôi có giết kẻ đó không?”

Xander vô cảm nói: “Bố Phó của cậu là Devil đấy.”

Anh ta đau lòng. Những người xung quanh anh ta ai nấy đều trở thành hiền giả, mà anh ta lại yếu đuối đáng thương và bất lực.

“Tiếp theo, là người thứ hai.” Leroy lấy ra đơn kiện thứ hai, gương mặt lạnh nhạt: “Đại gia trưởng của gia tộc Ryan Cách Nhĩ hiện tại, Doanh Tử Khâm.”.

“Thứ nhất, cô ta…”

Tuy nhiên, Leroy chưa kịp nói ra điều sai trái của Doanh Tử Khâm thì…!

“Bum!” Sấm chớp chợt nổ đùng đùng giáng xuống, chấn động lỗ tai của tất cả mọi người.

Tờ giấy màu đỏ trong tay Leroy tan tành ngay lập tức, từng chút một biến thành tro bụi.

“!”

Biến cố đến đột ngột khiến mọi người náo loạn.

Bà cụ Ngọc cách đó rất gần nên giật nảy cả mình, kêu lên chói tai.

Bà ta cuống cuồng bắt đầu dùng cả tay lẫn chân để lùi ra sau, vô cùng sợ hãi.

Không, bà ta không muốn đối đầu với hiền giả Ác Ma, bà ta là bị ép buộc.

Tranh chấp giữa các hiền giả, đừng dính dáng gì tới bà ta!

Gương mặt của Leroy biến sắc, cô ta thình lình ngẩng đầu lên.

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

Người đàn ông vóc dáng cao gầy từng bước đi xuống từ phía chân trời, mỗi một bước đi đều như giẫm lên một bậc thang thực thụ.

Anh đạp lên ánh sáng giữa không trung mà bước tới, còn chói mắt hơn cả mặt trời.

Khắp bốn phương trời, vạn khoảnh non sông đều đang làm nền cho anh.

Giờ phút này, không ai dám nhìn thẳng vào hào quang của anh.

Phó Quân Thâm khoanh tay, đứng ở vị trí cao nhìn xuống, khóe môi khẽ cong: “Chư vị, đã lâu không gặp.”

Hiền giả thứ mười sáu trong hai mươi hai hiền giả Hiền Giả Ác Ma.
Chân chính là “Sao Mai rực rỡ, đứa con của quang vinh” đã trở về!

Hết Chương 812: Các vị, đã lâu không gặp.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page