Danh sách chương

Phó Quân Thâm được ông cụ Phó đưa đến Đế đô từ khi mới năm tuổi, lại sinh sống trong giới cổ võ gần mười năm. Gia nhập Tư Pháp đường, kết giao với nhóm người Nhiếp Diệc. Lăng Miên Hề khi đó còn nhỏ, vừa ra đời không bao lâu, vẫn còn đang trong giai đoạn tập bò.

Sau đó, là vì Nhiếp Diệc, cô ấy mới quen biết Phó Quân Thâm. Cô ấy cũng biết ông cụ Phó bị trúng kịch độc, ngay đến các cổ y cũng không có cách nào trị được loại độc này. Nếu như độc dược là từ hiền giả Ma Thuật Sư mà ra vậy thì cũng khó trách.

Lăng Miên Hề và Nhiếp Diệc cũng đã chứng kiến Phó Quân Thâm ngấp nghé giữa bờ vực của sự sống và cái chết hết lần này đến lần khác như thế nào. Cô ấy không có chút thiện cảm nào đối với bà cụ Ngọc. Bà cụ Ngọc đã không thể nói được câu nào.

Khi bà ta nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Miên Hề, Dụ Tuyết Thanh, Tần Linh Du và Hugh, giống như có một chiếc búa tạ giáng xuống đầu bà ta, bà ta lập tức hoa mắt, choáng váng và hơn nữa là kinh hãi. Hàm răng của bà cụ Ngọc đang va vào nhau lập cập, lời nói cũng không liền mạch: “Hiền…!hiền giả…” Đây chính là uy thế đặc biệt chỉ có ở các hiền giả!

Bà ta mới yết kiến hiền giả Nữ Hoàng cách đây không lâu vì thế bà ta cũng biết rất rõ. Nơi đây thậm chí có tận bốn vị hiền giả! Đầu óc của bà cụ Ngọc quay cuồng. Bà ta còn vừa nói cái gì? Bà ta muốn để Phó Quân Thâm kết hôn với Hi Lạc để có thể tiếp xúc với hiền giả. Bây giờ nghe ra chẳng khác nào một trò đùa.

Bốn vị hiền giả đến đây nhìn bà ta chỉ là vì chống lưng cho Phó Quân Thâm? Bà cụ Ngọc mới nhận ra rằng sức mạnh và xuất thân của Phó Quân Thâm vượt xa sự tưởng tượng của bà ta. Bà ta như phát điên lên, chân tay loạn xạ lao về phía Phó Quân Thâm, bắt đầu quỳ lạy, không ngừng van xin: “Quân Thâm, Tiểu Thất, bà nội sai rồi, bà nội thật sự sai rồi.” Phó Quân Thâm cười nhẹ một tiếng: “Tôi nói rồi, đừng có nhận người thân bừa bãi.”

“Quân Thâm, tất cả đều là lỗi của bà nội, lẽ ra cháu nên nói với bà nội sớm hơn.” Bà cụ Ngọc đổi lại nụ cười nịnh nọt: “Quân Thâm, mấy vị hiền giả này là ai thế? Cháu giới thiệu với bà một chút đi.” Có bốn vị hiền giả, gia tộc họ Ngọc sẽ là thể lực số một Thế giới chi thành, không thể bị lay chuyển.

Nghĩ tới đây, toàn thân bà cụ Ngọc run lên vì bị kích động quá mức. “Như vậy đi, ông nội tôi phải chịu đựng hơn hai mươi năm, giờ bà chỉ cần chịu được hai phút, tôi sẽ gọi bà là bà nội.” Phó Quân Thâm thản nhiên nói: “Không quá đáng chứ?”

Sắc mặt của bà cụ Ngọc thay đổi, vừa định há miệng cự tuyệt, đã bị ép nuốt chửng viên thuốc kia. Đừng nói hai phút, chỉ mới hai giây, bà ta đã bị đau đến tím tái mặt mày bắt đầu lăn lộn trên sàn.

Phó Quân Thâm đứng dậy và hơi ngẩng đầu lên. Ngay cả bây giờ, anh vẫn không thể tưởng tượng được rằng ông cụ Phó đã phải chịu đựng những nỗi đau như thế nào trong suốt bao nhiêu năm đó.

Sức mạnh của tình yêu thật quá mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể vượt qua tất cả. Không một ai thương cảm cho bà cụ Ngọc. Hugh thẳng thừng quay người nói với Dụ Tuyết Thanh: “Anh nhìn xem mái tóc xám của tôi có phải là đẹp hơn bà ta hay không?”

Dụ Tuyết Thanh nhìn một hồi, cười nhẹ: “Anh có thể thử đổi sang màu cam.” “Anh cũng cảm thấy màu cam rất sáng đúng không?” Hugh rất tán thành: “Tuần sau tôi sẽ đi mua ngay thuốc nhuộm tóc.”

Chưa đến một phút, bà cụ Ngọc đã hoàn toàn bất tỉnh. Tần Linh Du lấy điện thoại ra, nói:
“Tôi sẽ bảo Yến thiểu Năng xóa đoạn giám sát này đi.”

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước khi tìm ra hết kẻ địch, điều quan trọng nhất chính là che giấu bản thân.

“Xóa video giám sát nào, có tôi ở đây, còn có thể để các người bị phát hiện hay sao?” Hugh khó chịu: “Chẳng phải là quá coi thường khả năng ẩn thân của tôi rồi ư?” Mấy người bọn họ có thể đi lại tự do trong tòa án, các kỵ sĩ canh gác xung quanh đều coi như không nhìn thấy gì.

Tần Linh Du biết mình sai, vội vàng sửa lại: “Thật có lỗi, tôi chưa ra ngoài làm nhiệm vụ với anh bao giờ nên chưa hiểu rõ năng lực của anh.” 

“Cũng phải.” Hugh cảm thán một tiếng: “Đúng là duyên phận.” Doanh Tử Khâm chính là một viên nam châm khiến cho các hiền giả chưa từng có dịp xuất hiện cùng nhau trở nên gần gũi hơn. “Tôi đi trước đây.” Phó Quân Thâm xoay người, miễn cưỡng nói: “Tôi phải về với vị hôn thê, cô ấy còn nhỏ tuổi, cần phải dỗ dành nhiều hơn.” 

Hugh: “???”

Còn nhỏ tuổi? Nhất định là lỗ tai của anh ta có gì đó không đúng.

Hugh có chút buồn bực: “Tôi nói này, sao mấy người nghe lời cậu ta thế? Nếu không phải tôi đánh không lại cậu ta thì tôi còn lâu mới ý tới cậu ta, nhưng mấy người…” Hiền giả Mặt Trời có năng lực đặc biệt là bảo vệ, khả năng phòng thủ số một.

Anh ta thậm chí có thể chịu được bom hạt nhân, mạnh hơn các cổ võ giả rất nhiều. Dụ Tuyết Thanh mỉm cười: “Qua một thời gian nữa là anh sẽ biết thôi.” Hugh gãi gãi đầu. Có chuyện gì mà thần bí như vậy, còn giữ kín với anh ta nữa.

**

Rạng sáng hai giờ, tại Viện Hiền Giả.

Quản gia hốt hoảng chạy đến báo tin:
“Không hay rồi, Nữ Hoàng đại nhân! Bà cụ Ngọc đã hôn mê sâu!”

Leroy nghe vậy, khẽ nhướng mày: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Cô ta vốn định tự tay diệt khẩu, tuyệt đối không cho phép kẻ khác ra tay thay mình.

“Tạm thời vẫn chưa rõ nguyên nhân, cũng không thấy dấu hiệu có người xâm nhập.” Quản gia quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy:
“Tòa án đã bắt đầu điều tra. Kết luận ban đầu cho thấy bà ta bị đầu độc, nhưng loại độc cụ thể là gì thì vẫn chưa xác định được.”

“Ngu xuẩn.” Leroy lạnh lùng: “Gửi cho viện Gen sinh vật điều tra, nhanh chóng tìm ra kết quả.” Cô ta rất muốn xem thử ai là người dám qua mặt cô ta, động thủ trước.

Quản gia lau mồ hôi, định lui ra nhưng lại bị Leroy gọi lại. “Cuộc tranh cử đại gia trưởng của gia tộc Ryan Cách Nhĩ đã chuẩn bị xong chưa?” Quản gia dừng lại, cung kính lấy ra một tập văn kiện: “Chuẩn bị xong rồi ạ. “Đây là tiến trình của cuộc tranh cử.”

Leroy nhìn lướt qua: “Một tháng quá dài, rút ngắn tiến trình, một tuần lễ phải xong.” Có một số người, cô ta không muốn nhìn thêm một lần nào nữa. Quản gia vội vàng đáp lời: “Vâng, thưa Nữ Hoàng đại nhân.”  Leroy ôm lấy đầu, rất không kiên nhẫn mà hất tay áo: “Được rồi, đi xuống đi.”

**

Vài ngày sau.

Cuối tháng mười.

Cuộc tranh cử đại gia trưởng gia tộc Ryan Cách Nhĩ chính thức bắt đầu. Tiến trình của cuộc tranh cử đã được đăng trên mạng W một ngày trước đó. Hai ngày thi một môn, ngày đầu tiên là công trình cơ khí.

Đây là buổi phát sóng trực tiếp toàn thành phố. Từ khi thành lập mạng W, ngoài lễ giao thừa vào mỗi cuối năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện một chương trình lớn như vậy. Thời gian vẫn chưa đến, nhưng phòng phát sóng trực tiếp đã chật kín.

[Đến đây vì tiểu thư Hi Lạc.]

[+1]

[Không thấy được các hiền giả đại nhân, nhìn xem tiểu thư Hi Lạc cũng cũng được.]

Ban đầu, có những thành viên dòng chính khác tham dự tranh cử, nhưng sau khi nhìn thấy sức mạnh và thể lực của Hi Lạc, tất cả bọn họ đã chọn rút lui. Đây cũng là một cuộc thi dành cho hai người.

Khi Doanh Tử Khâm đến nơi, trên tay cô vẫn còn ôm hộp điểm tâm mà Tố Vấn làm cho mình. Trông thể nào cũng không giống như là tới so tài. Hi Lạc khẽ liếc mắt một cái, càng không thèm để tâm.

“Chào mừng mọi người đến với cuộc tranh cử đại gia trưởng của gia tộc Ryan Cách Nhĩ.” Trọng tài là người do viện Hiền giả phái đến: “Cuộc thi hôm nay là về công trình cơ khí, sau đây tôi xin tuyên bố một số hạng mục cần chú ý cùng với…”

Anh ta chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang. “Vòng đầu tiên, tôi chịu thua.” Hi Lạc giơ tay lên, mỉm cười hào phóng: “Tôi không biết gì về công trình cơ khí, còn Tử Khâm lại là người có điểm cao nhất trong cuộc thi của viện Công trình năm nay.” 

“Tôi cũng không cần phải múa rìu qua mắt thợ làm gì nữa, tôi trực tiếp nhận mình thua.” Vòng đầu tiên này vốn dĩ cô ta muốn tặng cho Doanh Tử Khâm. Đó cũng là vòng đấu duy nhất mà Doanh Tử Khâm có thể thắng.

Trọng tài hiển nhiên cũng đã nhận được thông báo từ trước của viện Hiền giả. Thậm chí, anh ta còn không hỏi ý kiến của Doanh Tử Khâm, trực tiếp đưa ra kết luận: “Ván đầu tiên, Doanh tiểu thư thắng.” Điểm số trên màn hình lớn cũng nhảy thành 1:0. Vòng đầu tiên cứ như vậy kết thúc không hề có tranh tài, các cư dân cũng không khỏi có chút tiếc nuối.

[Tiểu thư Hi Lạc rất có khí độ, trực tiếp thừa nhận thất bại, không đạo đức giả, xứng đáng là học trò của ba vị hiền giả.]

[Công trình cơ khí là sở trường của Doanh Tử Khâm, còn luyện kim, y thuật và võ lực chính là sở trường của tiểu thư Hi Lạc, chi bằng Đại tiểu thư cũng nên tự lượng sức một chút, trực tiếp nhận thua là được rồi, bằng không đến lúc đó sẽ mất hết thể diện của gia tộc Ryan Cách Nhĩ và phu nhân Tố Vấn]

[Đúng thế, vừa so sánh như vậy đã thấy được hai người này quả thực một trời một vực.] 

Hi Lạc quay đầu lại, mỉm cười: “Tử Khâm, cháu thấy thế nào?” Doanh Tử Khâm giống như còn chưa tỉnh ngủ. Nghe nói như thế, cô ngước đôi mắt phượng vẫn còn mơ màng lên, ngáp một cái, trả lời rất qua loa: “Tùy cô thôi.”

Ánh mắt của Hi Lạc tối sầm lại. Dù thế nào thì cô ta cũng là cô của Doanh Tử Khâm. Một kẻ vãn bối lại bất kính với trưởng bối như thế. Vòng đấu tiếp theo, cô ta muốn cho Doanh Tử Khâm biết rõ cái gì gọi là người tài vẫn có người tài hơn.

Norton hòa vào đám đông, hất cằm: “Đây là em gái sinh đôi của cô à?” Sinai ngồi ở trên vai của Norton, cơ thể nhỏ bé đang có rúm lại, nghe vậy trả lời: “Khác trứng.”

Norton khoanh tay: “Thảo nào. Không phải là dạng xấu bình thường đâu.”Sinai: “……”

Cô ấy nghi ngờ câu này cũng đang đá đểu cả mình. Sinai đưa tay ra và nắm lấy mái tóc đã được cải trang của Norton, nhưng động tác này đã bị dừng lại giữa chừng.

Norton siết chặt cổ tay nhỏ bé của cô ấy, cảnh cáo: “Đừng chạm vào tóc của tôi.”

Sinai rụt tay lại: “Ô.

Tôi sợ tôi ngồi không vững, màu tóc của anh là tự nhiên sao?”

Norton khựng lại một chút, rồi thản nhiên nói:
“Không phải, là để xem trận đấu.”

Trên màn hình lớn, hình ảnh khẽ chuyển động.
Ván thứ hai — Thuật luyện kim!

Hết Chương 789: Tranh cử đại gia trưởng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page