Danh sách chương

“……” Phòng khách rơi vào yên tĩnh.

Đừng nói là Giang Nhiên, đến cả Phó Quân Thâm cũng nâng mắt nhìn qua. Anh khựng lại, cúi đầu, thấp giọng cười: “Bạn nhỏ, em là nam châm à, sao em lại tìm được một người nữa?” “Em cũng đang suy nghĩ xem mình có đúng là một thỏi nam châm hayt không nữa.” Doanh Tử Khâm còn đang nằm trong lòng anh. Cô nhướn mày: “Những hình như em hút nhiều kẻ ngốc hơn thì phải.” Vẻ mặt Phó Quân aThâm lười biếng, nói: “Vậy chúng ta cũng như nhau thôi.”

“Đệch!” Ba phút sau, Giang Nhiên mới phản ứng lại. Cậu ta nhảy phắt ra đằng sau, kinh hồn táng đảm: “Chị…!chị chị chị đang đùa em à?”

Đúng là chị cậu ta là một kẻ biến thái, nhưng sao có thể nháy mắt trở thành hiền giả được? Hiền giả, đó là tồn tại được cư dân Thế giới chi thành tôn thờ như một vị thần đấy. Hơn nữa ai cũng có năng lực đặc biệt chống lại thảm họa. “Không đâu.” Lăng Miên Hề lại chớp mắt: “Hôm qua chị đi dạo một vòng viện Hiền giả cùng A Doanh, sau đó khôi phục được ký ức và sức mạnh của mình.”

Trước đó, bản thân cô ấy cũng khó có thể tin rằng mình là chuyển thể của một hiền giả. Giang Nhiên vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Cậu ta ôm đầu, không nhịn được mà ngẩng đầu thở dài: “Ông trời ơi!”

Cậu ta vốn đã không phải là đối thủ của Lăng Miên Hề rồi, bây giờ thì lại càng không. Một lúc lâu sau, Giang Nhiên mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, dứt khoát đưa ra quyết định: “Em cũng muốn đến viện Hiền giả.” Lăng Miên Hề nhìn cậu ta: “Em đến đó làm gì?”

Giang Nhiên nói chắc như đinh đóng cột: “Biết đâu đến đó em thành hiền giả thì sao?” Nghe vậy, Phó Quân Thâm lại ngẩng đầu lên, dài giọng nói: “Biết người cuối cùng nói câu đó bây giờ đang làm gì không?” “Có người từng nói vậy sao?” Giang Nhiên sửng sốt: “Người đó đang làm gì?” “Đang ăn mì tôm ở Liên minh hacker.” “……”

Giang Nhiên suy sụp.

Cậu ta vẫn nên khẩu chiến với bọn ghen ăn tức ở trên mạng thì hơn. “À, đúng rồi.” Lăng Miên Hề lại chậm rãi nói một câu: “A Doanh quen nhiều hiền giả hơn em biết đấy.” “Chuyện nhỏ như cạnh tranh chức đại gia trưởng, em hoàn toàn không cần lo lắng đâu.” Đến cả hiền giả Nữ Hoàng cũng bị Doanh Tử Khâm ấn lên tường đánh, dù Hi Lạc có được hiện giả Tháp dạy dỗ thì cô ta có thể mạnh đến đâu? Họ sẽ giúp đỡ Doanh Tử Khâm vô điều kiện, nhưng với Leroy, Hi Lạc là một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Giang Nhiên lại dồi dào ý chí chiến đấu.

[@Bố Doanh lợi hại nhất: Chỉ thế thôi? Chỉ có ba người? Để đây nói cho mà nghe, bên bố Doanh có bảy, tám người, lại còn là bạn thân của bố Doanh đây nữa. Hi Lạc gì gì kia là cái thá gì?]

Câu nói này nhận được rất nhiều công kích từ dân mạng.

[Buồn cười quá, là bạn thân của bảy, tám hiền giả, sao đằng ấy không nói cô ta chính là một hiền giả đi?]

[Thôi giải tán, tôi biết rồi, tài khoản cấp S này là của kẻ u mê Doanh Tử Khâm, chuyện gì cũng dám chém được.]

[Ngồi chờ tiểu thư Hi Lạc đánh bại vị Đại tiểu thư này trong cuộc cạnh tranh giành vị trí đại gia trưởng, tát một cái thật mạnh vào mặt đằng ấy.] 

Lần này, tỷ lệ chênh lệch không giảm mà ngược lại còn tăng. Rõ ràng là không ai tin lời của Giang Nhiên. Giang Nhiên lấy chiếc thẻ Phó Quân Thâm cho cậu ta ra, đổ toàn bộ số tiền trong đó vào Doanh Tử Khâm, hừ lạnh một tiếng.

Đợi sau này mù mắt chúng mày. Giang Nhiên rất vui vẻ, lại hỏi: “Chị, chị là Hiền giả nào?” Chị gái của cậu ta là hiền giả, chẳng phải cậu ta có thể huênh hoang đi trong Thế giới chi thành ư? “Người Tình.” Đều là người một nhà, Lăng Miên Hề cũng không giấu giếm gì. Cô ấy âu yếm xoa đầu chó của cậu ta: “Nếu em không ngoan, chị sẽ khiến cả đời này em không tìm được bạn gái.” Giang Nhiên: “!!!” Đây là năng lực gì vậy?

“Bố Doanh.” Giang Nhiên nghiến răng, quay đầu lại: “Cậu nói cho tôi biết, có phải cậu cũng là hiền giả không, tôi có thể chịu đựng được. Bố Doanh?” Dường như lúc này Doanh Tử Khâm mới nhận ra bên này còn có một con cún ngốc nghếch. Cô ngẩng đầu lên, ló đầu ra khỏi vòng tay của Phó Quân Thâm: “Cậu nói gì cơ?”

Giang Nhiên: “…!Không có gì.” 

Cậu ta nên biết cậu ta chưa bao giờ có địa vị trong gia đình. Lăng Miên Hề nhận ra Nhiếp Diệc vẫn luôn im lặng. Hẳn nhíu mày, môi cũng mím chặt. Lăng Miên Hề khẽ chọc vào má hắn: “Anh sao vậy?”

Nhiếp Diệc cuối cùng cũng cất tiếng, giọng khàn khàn: “Anh… không thể cùng em đi hết cả đời này.”

Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được nỗi khủng hoảng thật sự.

Có lẽ hiền giả không bất tử, nhưng tuổi thọ của họ chắc chắn sẽ dài hơn tuổi thọ của cổ võ giả. Một ngày nào đó trong tương lai, cô vẫn còn trẻ, nhưng hắn thì đã già rồi. “Không sao đâu, em đã nối dây giữa hai chúng ta rồi.” Lăng Miên Hề giơ tay lên, mỉm cười: “Em sống bao lâu thì anh có thể sống bấy lâu.”

Nhiếp Diệc ngần người: “Nối dây?” “Em là Người Tình mà.” Lăng Miên Hề vuốt cằm: “Mặc dù năng lực đặc biệt của em khá vô dụng trong số các hiền giả, nhưng không phải hoàn toàn không có tác dụng gì.”

Lông mày Nhiếp Diệc giãn ra, môi khẽ cong lên, vẫn lời ít mà ý nhiều như trước: “Ừm.”

Đột nhiên hắn nghĩ tới chuyện quan trọng nhất, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Tiểu Miên, tại sao em lại chết?” Chỉ có chết rồi, hiền giả mới có thể chuyển thể. Điều này chứng minh Lăng Miên Hề cũng đã chết ít nhất một lần. Lăng Miên Hề trầm mặc một lúc: “Vì giúp hai người.”

Nói đến đây, cô ấy không nói gì nữa mà ngẩn người. Phó Quân Thâm như nhận ra điều gì đó, khẽ quay đầu qua. Trong đôi mắt màu hổ phách của anh như có những vì sao lấp lánh, vô cùng đẹp trai. Cho đến khi một giọng nói gọi anh. “Trưởng quan.” “Ừm?” Phó Quân Thâm nhìn xuống. “Hôm qua em và Miên Hề đến viện Hiền giả, gặp được hiển giả Ngôi Sao.” Doanh Tử Khâm khẽ nheo mắt: “Em đoán cô ta thuộc thể lực đầu lâu đen và địa vị của Ma Thuật Sư thấp hơn cô ta.” 

Quan trọng nhất là năng lực đặc biệt của hiền giả Ngôi Sao rất nguy hiểm. Giống với khống chế mộng cảnh của Tần Linh Du, họ sẽ vô tình trúng chiêu. Theo cô thấy, nó còn khó đối phó hơn thảm họa của Tháp. “Không chỉ có cô ta.” Phó Quân Thâm hơi nheo mắt lại: “Chắc chắn còn nhiều hiền giả hơn nữa.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Nhưng sức mạnh của chúng ta cũng càng ngày càng lớn rồi.”

“Chúng ta sẽ thắng.” Phó Quân Thâm ôm cô: “Đừng lo lắng, anh hứa đấy.” Anh sẽ không đánh mất cô thêm một lần nữa.

**

Bên khác, trong biệt thự riêng của Hi Lạc.

Hi Lạc nhìn vào phiếu bầu của các cử tri trên mạng và bình luận bên dưới, khịt mũi giễu cợt. Bình luận kia của Giang Nhiên được đẩy lên đầu tiên. Bên dưới đã có hơn chục nghìn câu trả lời, phần lớn trong số đó là mỉa mai.

Danh tiếng của Doanh Tử Khâm vang dội, nhưng trong mắt các cư dân, so với hiền giả có uy thế lâu đời thì đúng là cách xa một trời một vực. Hi Lạc chỉ nghĩ bình luận này là khen lố mà thôi. Cô ta nhìn tỉ lệ phiếu một một cái. Cô ta vẫn đang dẫn trước ở một khoảng rất xa. “Tiểu thư Hi Lạc.” Tiếng gõ cửa vang lên: “Tôi đến gửi cho cô thiệp mời của gia tộc họ Ngọc, và mệnh lệnh của Nữ Hoàng đại nhân.” Hi Lạc lập tức đứng dậy: “Vào đi.” Quản gia đấy cửa vào, đưa tấm thiệp mời qua: “Đây là bữa tiệc gia tộc họ Ngọc tổ chức cho Đại thiếu gia nhà họ. Bữa tiệc mời tất cả giới quyền quý trong thành.”

Hi Lạc rất qua loa mà nhận lấy: “Nữ Hoàng đại nhân có mệnh lệnh gì?” “Nữ Hoàng nói sau khi tiểu thư nhậm chức đại gia trưởng thì phải hành quyết kẻ thua cuộc.” Quản gia nói: “Đặc biệt là Doanh Tử Khâm, để đảm bảo danh dự của Giáo Hoàng đại nhân, không thể giữ lại cô ta.”

“Tôi hiểu rồi.” Hi Lạc gật đầu, trong mắt lướt qua một tia hung ác: “Kể cả Nữ Hoàng đại nhân không nói, tôi cũng sẽ làm vậy.” Doanh Tử Khâm quả thật là một quả bom hẹn giờ. Không loại bỏ chắc chắn sẽ trở thành tai họa.  Lúc này, quản gia mới rời đi.

Hi Lạc cất thiệp mời đi, nghỉ ngày mai mình cũng có rảnh nên thuận tiện ghé qua xem sao.

**

Hôm sau.

Thiệp mời của gia tộc họ Ngọc được gửi đến các gia tộc và thế lực lớn trong Thế giới chi thành. Không ít khách mời đến đây. Bà cụ Ngọc rất vui mừng. Thậm chí đến thủ lĩnh của bốn đoàn kỵ sĩ cũng đến.

Bà cụ Ngọc vội vàng bước tới đón tiếp, khom lưng uốn gói: “Chào đại nhân.” Nghe vậy, thống lĩnh kỵ sĩ Tinh Tế liếc bà ta một cái, cất lời: “Tôi đến đây theo lệnh của hiền giả.

Có thể các hiền giả sẽ đích thân đến, bà nhớ chuẩn bị cho tốt đấy.” Bà cụ Ngọc lập tức trở nên căng thẳng: “Vâng, nhất định rồi!”

Hiền giả muốn đến ư? Đây quả thật là chuyện trọng đại.

Bà cụ Ngọc lập tức dặn dò người hầu, bà ta cũng đứng ngoài cửa tiếp đón quan khách. Cách đó không xa. Giang Nhiên dài mặt: “Nếu không phải vì bố Phó, còn lâu tôi mới đến đây.” “Ăn trực, để tạo thế thôi.” Lăng Hề Miên nhún vai: “Em nghĩ là đi làm gì?” Giang Nhiên quay đầu lại: “Bố Doanh của em đâu rồi?”

“Doanh tiểu thư đến phòng nghiên cứu rồi.” Dụ Tuyết Thanh cười nhẹ: “Quân Thâm đi đón cô ấy, lát nữa sẽ tới.” Họ vừa đi vừa nói chuyện, trong phút chốc đã đến công trang viên. Bà cụ Ngọc dò xét, đánh giá Lăng Miên Hề, Tần Linh Du và Lăng Miên Hề.

Càng nhìn, lông mày bà ta càng nhíu chặt. Bà ta hỏi người phục vụ bên cạnh: “Họ đến từ đâu vậy?”. Không có ấn ký quý tộc, cũng chẳng có hộ vệ hay người hầu đi cùng chỉ là một nhóm thường dân.

Gia tộc họ Ngọc mà để những người như thế bước vào sao?

Bà cụ Ngọc thậm chí chẳng buồn liếc thêm một cái, phất tay áo lạnh lùng: “Đuổi ra ngoài.”

Hết Chương 785: Hiền giả đích thân tới.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page